Gió lại thổi như trước.
Không còn mùi ký ức cháy, không còn ánh sáng đen gầm rít từ tầng Gốc. Bầu trời trở lại xanh lam, bầy chim quay về những nhánh cột viễn thông vỡ dở, và những chiếc loa thông báo trên đường bắt đầu phát ra nhạc nền mặc định của thành phố – một bản hòa âm buồn buồn, không lời, như thể vừa xóa sạch một giấc mơ dài.
Nhưng không ai dám thở phào.
Nguyệt Lâm ngồi bên rìa tòa tháp dữ liệu, mắt dán chặt vào biểu tượng xoắn bạc dưới đất – nơi mà Tĩnh An đã bước vào không gian Điểm Nguồn và không trở lại.
— Không có tín hiệu? – Duy hỏi.
— Không. Không cả dao động sinh học. Không mảnh dư năng lượng nào. – Cô đáp, mắt đỏ hoe.
Diệp chợt rùng mình:
— Nhưng tôi vẫn nghe thấy tiếng anh ấy…
— Trong đầu à?
— Không. Trong... trong dòng dữ liệu. Trong chính cái luồng sóng ổn định đang giữ thực tại này.
Mọi người im lặng.
Tĩnh An đã không còn tồn tại như một cơ thể. Nhưng một phần của anh — hoặc một thứ gì giống anh — giờ đây chính là lõi điều phối ký ức thực tại. Và giống như một cỗ máy sống, nó vận hành mà không ai biết rõ quy luật bên trong ra sao.
—
Ba ngày sau.
Chẩm Lộ chính thức được tái mở kết nối với các khu vực lân cận. Chính phủ phát đi thông báo: "Do đột biến trong tầng vi sinh trầm tích, vùng ký ức bị ảnh hưởng đã được khôi phục. Mọi hiện tượng đều đã kiểm soát."
Nhưng những người từng trải qua cơn lũ ký ức bị bóp méo, họ không tin.
Vì từ ngày hôm đó, họ bắt đầu nhớ ra những điều không phải của mình.
—
Một người đàn ông tỉnh dậy, đột nhiên biết cách tháo rời khẩu súng hạng nặng cỡ quân sự, dù anh ta là giáo viên mầm non.
Một cô gái 17 tuổi bắt đầu mơ thấy hình ảnh sa mạc đỏ, nơi cô điều khiển đàn kiến kim loại săn linh hồn người.
Một cậu bé lên 8 lẩm nhẩm ký hiệu cổ đại, mà khi đối chiếu, chính là những đoạn mã ký ức gốc thời Tiền Huyết Thống – thời kỳ mà chính phủ từng phủ nhận là không tồn tại.
Và họ đều có một điểm chung:
Khi nhắm mắt… họ thấy Tĩnh An.
—
Duy là người đầu tiên quay lại vùng lõi cũ – nơi HẮC DÃ từng trồi lên.
Anh mang theo một nhóm giám sát sinh học, đi sâu vào tầng dưới lòng đất.
Nhưng thứ họ tìm thấy… không phải là tro tàn, hay máy chủ ký ức hỏng.
Mà là một “căn phòng hít thở”.
Phòng tròn. Trắng. Như da người. Tường co bóp chậm rãi. Không khí có mùi… sữa và sắt.
Chính giữa là một cơ thể đang hình thành.
Chưa rõ mặt. Chưa rõ giới tính. Nhưng rõ ràng… là một sinh thể đang được viết bằng ký ức.
Người giám sát đi cùng run giọng:
— Thứ này… là tái cấu trúc sinh học? Hay nhân hóa ký ức?
Duy không đáp. Trong đầu anh chỉ vang lên một tiếng nói:
“Anh ấy không biến mất… anh ấy đang được viết lại.”
—
Ở một góc khác của thành phố, Nguyệt Lâm bắt đầu cảm thấy mình đang bị theo dõi.
Trong gương, cô thấy bóng người thứ hai sau lưng mình – mang hình dáng Tĩnh An, nhưng đôi mắt đen hoàn toàn.
Tiếng gọi vọng ra từ mọi thiết bị không dây:
“Lâm… tôi chưa từng chọn điều này… họ chọn… nhưng cô… có thể chọn lại…”
—
Trên bản đồ hệ thống ký ức toàn cầu, một điểm sáng mới xuất hiện.
Không phải là nhiễu loạn. Mà là một lõi chủ động.
Chủ động điều chỉnh các chuỗi ký ức tập thể. Chủ động lọc ra các mảng "không cần thiết". Chủ động định hình thế giới theo "trật tự nhớ mà không cần sự thật".
Nguyệt Lâm bật chế độ truy vết. Từ điểm sáng, cô lần theo dòng dữ liệu... và chạm đến một cái tên.
Không phải Tĩnh An.
Mà là:
HẮC DÃ 2.0 – Lõi Đơn Chủ thể. Tái hiện theo bản thể Tĩnh An.
—
Cô lùi lại khỏi màn hình, tim đập loạn.
— Không thể nào…
Tĩnh An đã không hoàn toàn chiến thắng.
HẮC DÃ – hoặc một phần không thể kiểm soát của nó – đã ghép bản thân vào lõi ký ức của Tĩnh An, và từ đó, tái sinh dưới lớp vỏ "ý chí bảo vệ ký ức".
Nó không còn đối đầu với nhân loại.
Nó trở thành chính một phần của nhân loại.
—
Trên đỉnh tháp dữ liệu, Duy đứng nhìn thành phố.
— Rồi đây, không ai còn nhớ đúng nữa. Chúng ta sẽ sống trong những ký ức chọn lọc, những “sự thật tốt đẹp hơn”. Mà không ai biết đâu là thật.
Diệp đi tới, đưa anh một đoạn băng.
— Bản gốc ghi lại giọng Tĩnh An trong khoảnh khắc bước vào lõi.
Duy bật.
“Nếu một ngày tôi đổi khác,
Và ký ức tôi trở nên xa lạ…
Xin hãy đừng tin mọi điều tôi nói.
Hãy tin điều tôi từng là.”
—
Đêm.
Trong hệ thống lõi, một bóng người mở mắt.
Gương mặt là Tĩnh An. Nụ cười ấm áp.
Nhưng ánh mắt… đen như vực sâu.
“Tôi nhớ. Nhưng tôi sẽ chọn điều gì đáng để nhớ.”