Mặt đất rung nhẹ.
Cơn chấn động cuối cùng từ tầng ký ức sâu vừa rút đi, để lại ngôi nhà lặng lẽ đổ nát trong ánh sáng nhợt nhạt. Căn nhà không còn là không gian – nó chỉ là vết mực loang sót lại của một giấc mơ vừa tan.
Tĩnh An ngồi tựa vào tường, ánh mắt vẫn còn dao động giữa thực tại và những mảnh ký ức giả mạo. Mỗi lần anh chớp mắt, đều thấy hình ảnh của chính mình từ một đời không có thật: một đứa trẻ bị khóa trong bồn formalin, một người lính cười giữa xác đồng đội, một người cha không bao giờ dám nhìn mặt con gái.
Duy đỡ anh dậy:
— Anh ổn chứ?
Tĩnh An gật đầu, nhưng giọng khản đặc:
— Không chắc... tôi có còn là “tôi” như trước nữa không.
—
Họ bước ra khỏi vùng giao thoa.
Không gian xung quanh co lại như bị cuốn vào một lỗ đen vô hình. Vài giây sau, cánh cổng ký ức sau lưng họ biến mất hoàn toàn, để lại hành lang quen thuộc của tầng ngầm B-17. Mọi thứ trở lại đúng cấu trúc vật lý.
Nhưng không khí... đã đổi khác.
Không gian im phăng phắc. Đáng ngờ. Quá yên tĩnh.
Duy chĩa súng về phía trước.
— Có gì đó sai.
Nguyệt Lâm đứng cạnh bảng điều khiển cửa an toàn, nhập mã. Màn hình không phản hồi. Cô thử hệ thống nội mạng – vẫn không có tín hiệu.
— Chúng ta bị ngắt kết nối khỏi trung tâm.
Diệp bật máy thu tần số tầm ngắn. Tất cả các kênh đều nhiễu.
Rồi... đột nhiên, trong màn hình phụ, một hình ảnh hiện lên: phòng điều phối chính – nơi trung tâm vận hành dữ liệu, đang tối om. Trên màn hình là một người đàn ông đang ngồi bất động, máu chảy dài từ mắt, miệng đang lẩm bẩm điều gì đó bằng một giọng trùng khớp hoàn toàn với HẮC DÃ.
“Đếm ngược bắt đầu. Tầng Phản Hồi số 1 đang tái khởi động. Giao diện ký ức sẽ thay thế hệ thần kinh thật. Chuẩn bị trỗi dậy bản thể gốc.”
—
Tĩnh An cảm giác như có vật gì đó nặng đè lên lồng ngực.
Anh quay sang Duy:
— Chúng ta phải lên tầng mặt đất. Ngay.
Duy không phản đối.
Cả nhóm rời khỏi tầng ngầm. Lúc họ bước lên khỏi hành lang thép, cảnh tượng đập vào mắt khiến cả ba người kia đều chết lặng.
Trên bầu trời – ngay giữa lòng thành phố phía xa – một khe nứt ánh sáng đen đang mở ra, như thể ai đó đang rạch toạc ký ức tập thể của toàn bộ dân cư.
Từ khe nứt ấy, từng mảng cảnh tượng lộn xộn rơi xuống:
— Một đứa trẻ hét thất thanh giữa phố, vì đột nhiên nhớ lại cách mình từng bị bỏ rơi.
— Một người lính già phát điên khi ký ức chiến tranh bị ép tái hiện ngay trong giấc ngủ.
— Một bà lão co giật khi thấy chính mình đang nằm trong quan tài... dù chưa hề chết.
Nguyệt Lâm lùi lại, mặt tái mét:
— Không thể nào… Tầng Gốc... đang mở rò?
— Tầng Gốc đáng lẽ chỉ có thể tồn tại trong dạng giới hạn! – Duy gắt. – Nó không thể trồi lên mặt đất!
Tĩnh An nói khẽ:
— Trừ khi có một bản thể đã đồng bộ hoàn toàn ký ức của nó với thực tại...
Mọi ánh nhìn đổ về phía anh.
—
Ngay lúc đó, một tiếng nổ dữ dội từ phía trung tâm dữ liệu vang lên. Khói đen bốc cao.
Diệp hét:
— Bên trong đang tự xóa! Tự hủy hệ thống ký ức!
Nguyệt Lâm giật thiết bị định vị. Trên màn hình, tất cả các điểm lưu trữ ký ức trong hệ thống chính phủ – từ trại nghiên cứu phụ cho tới viện điều khiển nhận thức – đồng loạt mất tín hiệu.
— Đây là một chuỗi tự hủy theo lập trình. Có ai đó... hoặc cái gì đó… đang buộc hệ thống tự kết thúc.
Duy nghiến răng:
— Nó không muốn bị nhốt nữa.
—
Khi họ đến gần cổng tầng mặt đất, cửa thép bật mở.
Một mùi nồng xộc ra – không phải máu, mà là... ký ức cháy.
Đúng vậy – như thể những mảnh ký ức đã được viết lên vật chất, rồi bị đốt đi, để lại tro của hình ảnh, âm thanh và cảm xúc.
Tĩnh An cúi xuống nhặt một mảnh vải cháy sém — trên đó in hình một đoạn thơ. Dường như là của chính anh từng viết khi còn học trung học.
“Nếu một ngày tôi quên mình là ai,
Xin hãy dắt tôi về dưới tán cây cũ.
Nơi tôi từng đợi... một giấc mơ.”
Tĩnh An nắm chặt nó.
Một tiếng nói vang trong đầu:
“Hãy nhớ. Dù thế giới có bị viết lại... mày phải nhớ.”
—
Họ lên đến mặt đất.
Bầu trời giờ đây đã rạn hẳn — màu đen như hắc thạch, từng tia ánh sáng đỏ rực rọi xuống, đốt cháy các tòa nhà dưới dạng... cảnh tượng không có thật.
Đúng vậy.
Toàn thành phố đang bị viết lại bằng kịch bản ký ức sai.
Một tiệm bánh biến thành nơi hành hình thời trung cổ.
Một trường học trở thành nhà xác vô danh.
Một quảng trường trở thành phòng sinh mổ khổng lồ, nơi mỗi “đứa trẻ” chui ra đều mang mặt già nua.
Người dân chạy tán loạn.
Nhưng họ không còn là chính họ.
Mỗi người là một bản thể nửa tỉnh nửa mê, miệng lẩm bẩm đoạn ký ức nào đó, tay run rẩy vẽ lên tường – không phải chữ – mà là kết cấu ký ức cổ, những hình xoắn đại não lồng vào nhau.
—
Nguyệt Lâm hét:
— Nếu ta không chặn lại quá trình rò ký ức này, toàn bộ thực tại sẽ bị biến thành ký ức lập trình! Chúng ta sẽ không còn tồn tại như người!
Tĩnh An nói khẽ:
— Còn cơ hội nào không?
Cô móc ra một thiết bị hình trụ:
— Giao thức Cổ Ký. Cấm dùng vì liên quan đến thời điểm khởi nguồn của HẮC DÃ. Nếu kích hoạt, có thể... đưa chúng ta quay về trước khi thực tại bị viết lại.
Duy trừng mắt:
— Cái giá sẽ là gì?
Nguyệt Lâm thở ra, khẽ khàng:
— Một người trong số chúng ta... sẽ phải trở thành lõi nhớ mới, thay thế Hắc Dã.
Tĩnh An siết tay. Không do dự.
— Tôi sẽ đi.