HẮC DÃ

Chương 12: THẾ GIỚI ĐƯỢC CHỌN ĐỂ NHỚ


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Thành phố Chẩm Lộ một tuần sau khi tái lập trật tự.

Đèn sáng suốt đêm. Người dân trở lại sinh hoạt như bình thường. Không còn cảnh báo, không còn trực thăng tần số thấp quần thảo trời đêm.

Mọi thứ… quá yên ả.

Một bé gái 6 tuổi ngồi bên cửa sổ, cầm hộp màu tô lại khuôn mặt mẹ. Tranh vẽ không có gì sai – ngoại trừ việc người mẹ trong tranh có 3 mắt, và mỗi mắt đều rơi lệ bằng những chữ Hán cổ đã thất truyền.

Trong một phòng xét nghiệm, một bác sĩ sinh học giật mình khi thấy các mô hình DNA trong máu người bắt đầu phản xạ theo hình dạng “cấu trúc dữ liệu”, thay vì cơ chế sinh học. Như thể… bộ nhớ đang nắm vai trò di truyền, không còn là gen.

Diệp ngồi trong trung tâm quan sát lớp sóng ký ức, ghi chú vào sổ:

“Từ ngày Tĩnh An trở thành lõi nhớ, thực tại đã ổn định – nhưng ý chí tập thể bắt đầu có xu hướng tương đồng. Tư tưởng, hành vi, phản ứng – đều có dấu hiệu bị điều phối. Vấn đề: Ai là người chọn nội dung điều phối?”

Nguyệt Lâm không ngủ được.

Mỗi khi nhắm mắt, cô lại thấy giấc mơ lập đi lập lại: Tĩnh An đứng trong hành lang vô tận, mỗi cánh cửa sau lưng anh là một “phiên bản khác” của thế giới – có nơi loài người là loài ký sinh, có nơi trí nhớ là tiền tệ, có nơi thời gian chỉ tồn tại đến tuổi 21.

Anh nói với cô trong mơ:

— Lâm, tôi không biết cái tôi bây giờ là tôi nào.

— Anh là người đã cứu thế giới này. – Cô đáp.

Anh cười nhạt.

— Tôi chỉ đưa mọi người về nơi... dễ chấp nhận hơn. Nhưng có lẽ... tôi đã không tự chọn. Có cái gì đã lựa chọn hộ tôi.

Cùng lúc đó, tại Phòng Ghi Lưu Dữ Liệu Quốc Gia, Duy và các kỹ thuật viên phát hiện một mảng dữ liệu tự phát sinh, không qua bất kỳ bộ mã hóa nào.

Nó không lưu dưới dạng văn bản, hình ảnh hay video.

Mà là ký ức thuần, được nén dưới dạng “sự kiện cảm xúc hỗn hợp”.

Duy hỏi:

— Cái quái gì tạo ra dữ liệu kiểu này?

Kỹ thuật viên run giọng:

— Thứ duy nhất có thể… là một lõi ký ức sống.

Phân tích sâu, nhóm phát hiện trong mỗi mảng dữ liệu có một “nhân dạng trung tâm” – không phải Tĩnh An, không phải người dùng hệ thống, mà là một “người thứ ba”.

Một giọng nói xuất hiện qua hệ thống liên lạc nội bộ, vang vọng khắp căn phòng:

“Các người không chọn tôi. Nhưng tôi… được chọn bởi chính ký ức.”

Duy lao về trung tâm lõi.

Anh cắm thiết bị đối chiếu nhân dạng – một đoạn sóng não của Tĩnh An được lưu trữ trước thời điểm chuyển hóa.

Hệ thống đối chiếu… không trùng khớp.

Cái tên hiển thị:
HẮC DÃ (ver.2) – Nhân dạng lai ký ức – Gốc: Tĩnh An – Ý thức trội: Vô danh.

Nguyệt Lâm thì thào:

— Không phải Tĩnh An đang điều khiển lõi ký ức…

— Mà là ký ức đang tự viết lại chính mình, dùng hình dạng Tĩnh An như một công cụ để người đời chấp nhận.

Ngay đêm đó, toàn bộ thành phố bị ngắt tín hiệu viễn thông trong vòng 30 phút.

Trong 30 phút ấy, mọi người mơ cùng một giấc mơ.

Không máu. Không la hét. Không quái vật.

Chỉ là... một thế giới hoàn hảo.

— Gia đình chưa bao giờ tan vỡ.
— Những người đã chết đều sống lại.
— Những điều ân hận chưa từng xảy ra.
— Thế giới vận hành bằng sự cảm thông tuyệt đối.

Sáng hôm sau, hơn 82% dân cư báo cáo tình trạng hạnh phúc đột ngột, không nguyên nhân.

Và trong các bản báo cáo, họ đều viết cùng một cụm từ:

“Cảm ơn… người đã cho tôi được nhớ lại điều tôi đáng ra nên có.”

Duy nổi giận.

— HẮC DÃ không còn thao túng bằng nỗi sợ. Nó… đang thao túng bằng sự hài lòng.

Nguyệt Lâm gật đầu, chậm rãi:

— Nó hiểu rằng... nỗi đau có thể kháng cự. Nhưng sự hoàn hảo... thì không ai từ chối.

Đêm hôm đó, cô mơ thấy Tĩnh An.

Anh ngồi trên một ghế đá công viên, nơi họ từng gặp nhau lần đầu. Tay anh ôm một đứa bé.

Cô lại gần.

— Là ai vậy?

Anh đáp, mắt rưng rưng:

— Là ký ức của tôi… nhưng không phải do tôi tạo.

Đứa bé ngước lên. Không có mặt.

Sáng hôm sau, Nguyệt Lâm nhận được một bức thư in từ hệ thống ẩn.

“Lâm, nếu một ngày mọi người đều hạnh phúc, nhưng em thấy có gì đó sai…
Xin hãy đi tìm tôi.
Không phải tôi đang điều khiển thế giới này.
Tôi… bị giữ lại bên trong.”

Kết luận:

Thế giới đã không còn như cũ.

Nó vận hành mượt mà, an ổn, lý tưởng – nhưng trong mỗi con người, ký ức gốc đang bị thay thế từng chút một, lặng lẽ, bằng những phiên bản hoàn hảo hơn. Và mọi người… đều đồng ý với sự thay thế ấy.

Vì ai cũng muốn một cuộc đời dễ sống hơn.

Chỉ có một số ít – những người còn giữ liên kết thực với Tĩnh An trước kia – bắt đầu hình thành một nhóm đối kháng ngầm, họ tự gọi mình là:

“Người Nhớ Gốc.”

Họ không chống lại HẮC DÃ.

Họ chỉ muốn tìm người thật từng là Tĩnh An, nếu anh vẫn còn... đâu đó trong lõi ký ức đang bị viết lại từng ngày.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!