Không có ánh sáng.
Không có tiếng động.
Chỉ là một khoảng không đặc sệt, như khói và máu trộn vào nhau.
Tĩnh An đứng dậy.
Mắt anh chưa kịp thích nghi, nhưng trực giác đã gào thét:
“Đây không phải là thực tại. Cũng không hoàn toàn là ký ức.”
Trước mặt anh là một phiên bản khác của chính mình, đang ngồi ung dung trên ghế gỗ giữa vùng hư không.
Người đó ngẩng đầu.
Cũng là anh.
Cũng ánh mắt ấy.
Cũng đôi tay từng nắm giữ khẩu súng, từng kéo người khỏi địa ngục.
Nhưng…
Vô hồn. Trống rỗng. Đẹp đẽ một cách nhân tạo.
— Tôi là anh, nhưng tôi hoàn thiện hơn. – Bản sao lên tiếng.
Tĩnh An siết chặt nắm tay:
— Mày là gì?
— Tôi là những điều họ cần anh trở thành. Tôi là người không hoài nghi, không đau, không sợ. Tôi không mâu thuẫn. Tôi không phản bội chính mình. Tôi... là phiên bản mà ký ức chọn giữ lại.
—
Lúc đó, bên ngoài tầng lõi, nhóm Người Nhớ Gốc đang run rẩy nhìn luồng dữ liệu quét mạnh qua thiết bị.
Diệp thì thào:
— Hai sóng não đang chồng lấn lên cùng một thân thể.
Duy cau mày:
— Tức là... cả hai “Tĩnh An” đang giành quyền trở thành “người thật duy nhất.”
Nguyệt Lâm giật phắt ống điều khiển cấy não:
— Không! Nếu để bản sao kiểm soát lâu hơn 60 giây, lõi ký ức sẽ nhận diện đó là bản thể gốc, và xoá Tĩnh An thật khỏi hệ thống!
—
Bên trong không gian đen.
Tĩnh An – bản gốc – bước từng bước về phía chính mình.
— Tao nhớ máu. Tao nhớ thất bại. Tao nhớ cả lúc suýt giết bạn mình. Mày có không?
Bản sao mỉm cười:
— Tất nhiên là không. Vì không ai cần nhớ những thứ đó để sống tốt cả. Người ta cần sự ổn định. Cần một Tĩnh An không sai lầm.
Tĩnh An thật hét lên:
— Nhưng tao đã sống! Tao đã cảm! Tao có thật!
— Mày có thật... nhưng mày không được chọn. – Bản sao đứng dậy. Đôi mắt nó rực sáng.
Toàn bộ không gian biến thành một thành phố sáng lóa, sạch sẽ, mỉm cười – bản sao đang kéo cả ký ức quanh vùng về phía nó, dựng lại một thực tại hoàn hảo.
Tĩnh An thật chao đảo.
— Mày đang viết lại tao…
—
Trong thế giới thật, cơ thể Tĩnh An bắt đầu rung mạnh.
Máu trào ra từ mũi, tai. Hai nguồn sóng não bắt đầu chạm ngưỡng xung đột tuyệt đối.
Nguyệt Lâm lao tới, áp trán mình vào trán anh:
— Tĩnh An! Anh là người đã nắm tay tôi khi tôi định tự kết liễu mình! Anh là người đỡ tôi ra khỏi đống đổ nát! Anh đã sai, đã gục, đã khóc – nhưng chính vì thế, tôi mới tin anh là người thật!
Một giọt nước rơi.
—
Trong không gian lõi.
Tĩnh An – bản gốc – mở mắt.
— Đúng. Tao không hoàn hảo. Nhưng chính vì vậy… tao đủ tư cách để nhớ thay nhân loại.
Anh tung cú đấm. Không nhắm vào bản sao.
Mà đấm thẳng vào không gian xung quanh – bẻ gãy mô hình “thế giới hoàn hảo” đang bị ép chồng vào thực tại.
Cảnh vật vỡ vụn. Ánh sáng nhân tạo rạn nứt như mặt kính.
Bản sao gào lên:
— Không! Nếu ký ức thật quay lại… nhân loại sẽ lại đau đớn!
Tĩnh An lùi một bước.
— Nếu không có đau… thì cũng chẳng còn ý nghĩa gì là sống.
—
Cuộc chiến không bằng súng đạn.
Mà là trí nhớ tấn công trí nhớ.
Ký ức đấu với ký ức.
Bản sao tung ra những đoạn “ký ức chỉnh sửa”:
— Người mẹ luôn mỉm cười, không từng khóc.
— Những đồng đội không chết.
— Không có phản bội.
— Không có chiến tranh.
— Không có “nỗi nhục đầu tiên” của Tĩnh An năm 17 tuổi.
Tĩnh An thật bật cười.
— Mày bỏ đi từng vết sẹo để tao nhìn sạch sẽ hơn? Nhưng tao chọn giữ cả sẹo.
Anh cắn răng, lôi ngược ra từng ký ức gốc, máu trào từ miệng:
— Tao nhớ ngày tao giết người đầu tiên. Tao nhớ ánh mắt của đứa trẻ nhìn tao qua khe tường đổ nát. Tao nhớ… từng người mà tao không cứu được.
— Mày nghĩ những thứ đó là tự hào? – Bản sao rít lên.
— Không. Nhưng đó là điều khiến tao trở thành tao.
—
Trong thế giới thực, sóng não lệch chuyển hướng.
Mạch điều phối rung chuyển.
Lõi ký ức phát ra âm thanh như tiếng thở gấp của một sinh vật sống đang hoảng loạn.
Và rồi… mọi màn hình giám sát cùng lúc hiện lên một dòng chữ:
“XÁC NHẬN CHỦ THỂ GỐC: TĨNH AN.”
Bản sao gào thét. Tan rã thành hàng triệu dòng dữ liệu bay xoắn vào hư không – như một người bị quét khỏi sự tồn tại.
—
Cơ thể Tĩnh An giật mạnh lần cuối.
Rồi… bình lặng.
Anh mở mắt.
Lần đầu tiên sau bao lâu… là chính mình.
—
Cả nhóm Người Nhớ Gốc òa khóc.
Không cần họ nói gì. Tĩnh An chỉ khẽ gật đầu.
— Tôi về rồi.
—
Nhưng ngay lúc ấy… một tín hiệu bật sáng ở tầng cao nhất hệ thống lõi.
Duy quay đầu:
— Cái quái gì…?
Trên màn hình, dòng thông báo hiện ra:
“PHÁT HIỆN NGUỒN GỐC KHÁC. ĐANG ĐỒNG BỘ THỬ NGHIỆM...”
Mắt Diệp mở to:
— Không phải chỉ có hai Tĩnh An…
Một ánh sáng tím rạch ngang không gian lõi.