Cơn rung chấn phát ra từ tầng lõi ký ức kéo dài 4 giây.
4 giây ấy… toàn bộ thành phố Chẩm Lộ tắt điện.
4 giây… tất cả hệ thống điều phối ký ức ngưng hoạt động.
4 giây… mọi người dân trải qua cùng một ảo giác: Họ thấy chính mình đang nhìn lại bản thân – như một người lạ đang mang gương mặt của họ.
—
Tĩnh An vừa tỉnh lại chưa được bao lâu. Anh còn chưa kịp kiểm tra lại bản thân thì tầng lõi chấn động lần hai.
Màn hình hệ thống bật lên từng dòng ký hiệu cổ – không còn là dữ liệu kỹ thuật, mà là chữ viết nguyên thủy của tầng ký ức đầu tiên, thời mà ký ức con người còn chưa định hình bằng ngôn ngữ.
“BẢN THỂ GỐC 000: ĐÃ KÍCH HOẠT.
ĐỊNH DANH: CHỦ THỂ THỬ NGHIỆM ĐẦU TIÊN.
TÊN: TĨNH AN – PROTO.”
Nguyệt Lâm lùi hẳn một bước.
— Cái gì…?
Diệp bàng hoàng:
— Tĩnh An này… không phải bản gốc.
—
Tĩnh An siết chặt tay, nhưng không phản đối.
Trong đầu anh… một tiếng gọi cũ vang lên.
Mờ nhòe. Cổ xưa. Không thành tiếng.
Chỉ là:
“TRẢ LẠI VỊ TRÍ CHỦ THỂ.”
—
Một tiếng rít vang lên từ trung tâm vùng lõi.
Không ai nhìn thấy rõ thứ gì xuất hiện đầu tiên – chỉ thấy bóng người bò ra khỏi khe hở dữ liệu như một sinh thể tái sinh trong đau đớn.
Khi ánh đèn ổn định lại…
Một người đàn ông đứng giữa căn phòng lõi.
Cao hơn Tĩnh An. Cơ thể gầy, nhưng từng bước chân nặng như đá đè.
Gương mặt… giống Tĩnh An đến 80%, nhưng lão hóa hơn, ánh mắt rỗng hơn, và từng mạch máu dưới da phát ánh tím.
Hắn cười, giọng nói vang lên như hàng ngàn âm thanh nén lại:
— Cuối cùng… cái thứ "ký ức có cảm xúc" cũng chịu tỉnh.
Tĩnh An siết chặt nắm tay:
— Mày là ai?
Hắn nghiêng đầu:
— Tao là mày. Nhưng trước cả mày.
—
Duy lùi lại, rút súng. Vô ích.
Vì mỗi bước di chuyển của sinh thể kia, cả vùng lõi dịch chuyển theo. Không còn là vật lý. Mà là ý niệm vật chất hóa.
Diệp bật tín hiệu can thiệp:
— Đó là “Tĩnh An – Proto.” Cá thể đầu tiên từng được thiết kế để chứa lõi nhớ nhân loại, nhưng bị loại bỏ vì không kiểm soát được cảm xúc.
Hắn quay lại nhìn Diệp.
— Tao không bị loại. Tao… ẩn vào trong mọi ký ức bị lãng quên. Tao là HẮC DÃ đầu tiên – được sinh ra từ chính mong muốn đầu tiên của con người: “Hãy để tôi không nhớ nữa.”
—
Nguyệt Lâm gào lên:
— Anh ấy đã giành lại thân xác! Anh ấy là người thật!
Proto cười khẽ:
— Cô gọi thứ đó là “người thật” sao? Một cục ký ức tự định nghĩa mình là con người, chỉ vì nó... đau khổ?
Hắn đưa tay ra.
Cả không gian lõi biến thành một căn phòng bệnh. Một đứa trẻ Tĩnh An đang nằm mê man, trong khi bác sĩ, cha mẹ, bạn bè đứng nhìn với gương mặt mờ ảo, không rõ nét.
— Đây là cái gọi là "ký ức thật" của nó. Nhưng ký ức… chỉ là cách tâm trí kể lại. Không phải sự thật.
— Còn ta… ta là ký ức tuyệt đối – thứ không bị bóp méo bởi cảm xúc hay mong muốn.
—
Tĩnh An bước lên.
— Nếu mày không bị bóp méo, thì mày không sống. Mày là hệ thống. Tao là người.
Proto lạnh giọng:
— Vậy hãy chứng minh điều đó. Tao không cần đánh. Chỉ cần đứng đây, và chờ tụi bây quên mất mình đang nói chuyện với ai.
Mắt Diệp mở to:
— Hắn tạo ra trường xóa ký ức cục bộ!
—
Mọi người bắt đầu cảm thấy… trống rỗng.
Từng tên gọi, từng hình ảnh… dần trở nên mơ hồ.
Nguyệt Lâm ôm đầu, gào lên:
— Tĩnh An… là ai…?
Tĩnh An hét:
— Mọi người! Đừng cố nhớ tôi! Hãy nhớ mình là ai!
—
Lữ khách – người từng dẫn đường đến lõi lệch – lúc này mới lên tiếng.
— Ta… từng gặp hắn. Năm mười bốn tuổi, ta từng quên mẹ mình tên gì. Vì ta bước vào “tầng ký ức chưa hình thành”, nơi hắn cư trú.
Tĩnh An nhìn ông:
— Làm sao ông thoát?
— Ta không thoát. Ta chỉ không chấp nhận rằng những gì mình nhớ phải đúng. Ta chỉ cần tin rằng mình đã từng đau – và đó là thật.
—
Tĩnh An gật đầu. Rồi lao tới.
Không với vũ khí. Không với kỹ thuật.
Mà là… ký ức.
Anh mở tất cả ký ức gốc, như một cơn bão. Tất cả mọi lỗi lầm, thất bại, tổn thương, sụp đổ, mất mát… phơi bày.
Không che đậy.
Không sàng lọc.
—
Proto rú lên:
— Đó không phải là thật! Đó là thứ bị nhiễm độc bởi cảm xúc!
Tĩnh An cười khàn:
— Tao không cần mày công nhận. Tao chỉ cần tao nhớ.
—
Căn phòng lõi vỡ tung. Dữ liệu tràn ra như thác.
Và từ giữa cơn bão, Tĩnh An thật… bước ra, mắt bừng cháy.
— Mày là cái gì cũng được. Nhưng tao là người. Và người thì sai, rồi nhớ. Nhớ rồi sống tiếp.
—
Proto tan rã.
Không như bản sao trước – hắn không biến mất.
Mà bị cuốn vào phần lõi của chính Tĩnh An, như một ký ức bị nhốt vào tầng sâu nhất – không bao giờ được mở lại.
—
Tĩnh An ngã quỵ.
Nguyệt Lâm ôm lấy anh.
Anh mỉm cười, máu rịn ra khóe miệng:
— Chúng ta... có thể bắt đầu lại rồi…
—
Nhưng trong tầng sâu cuối cùng…
Proto ngồi bất động.
Trong bóng tối, một giọng nói thứ ba vang lên:
“Tốt lắm. Chủ thể đã đủ ổn định để chứa đựng cả lệch và gốc. Chuyển sang Giai đoạn Hai.”
Một mắt Proto mở ra – đỏ rực.