Tĩnh An tỉnh dậy sau hai ngày hôn mê.
Bên ngoài trời đổ mưa. Những hạt mưa nặng trĩu, như thể từng giọt nước đang mang theo dư chấn ký ức của trận chiến vừa qua.
Nguyệt Lâm ngồi cạnh giường. Cô không ngủ. Không nói. Chỉ nhìn anh.
— Tôi còn sống?
— Anh là thật.
Một câu trả lời, rất nhẹ.
Nhưng bên dưới lòng đất Chẩm Lộ, trong các tầng lõi phụ, điều gì đó đã rục rịch.
—
Tại Phòng Lưu Trữ Ký Ức Cấp Quốc Gia – nơi lưu toàn bộ “sóng ký ức tập thể” của dân cư trong 5 năm qua – đèn báo động bỗng sáng lên.
Một kỹ thuật viên hét to:
— Không thể truy cập! Toàn bộ file nhớ gốc bị mã hóa lại theo thuật toán chưa đăng ký!
Cấp báo được gửi tới phòng Tư Duy Ứng Dụng.
Diệp, vừa hồi phục sau trận chiến, lập tức mở lại hệ thống quét lớp.
Kết quả hiện ra trên màn hình khiến cô rùng mình:
“TOÀN BỘ KÝ ỨC TẬP THỂ ĐANG TỰ PHÂN MẢNH.
MỖI MẢNH… ĐANG TỰ GẮN MÃ NGUỒN.
HỆ THỐNG TỰ ĐẶT TÊN: TRÍ TUỆ KÝ ỨC VẠN DÂN.”
—
Tĩnh An vừa tỉnh dậy được vài tiếng thì Lữ khách gõ cửa phòng.
Ông đưa cho anh một chiếc vòng tay cổ, đúc bằng hợp kim sinh học.
— Đây là vật gắn định danh sóng gốc. Từ giờ, bất kỳ ai từng tiếp xúc với lõi – dù là thật hay giả – đều sẽ bị “Trí Tuệ Ký Ức Vạn Dân” đánh dấu.
— Nó là gì? – Tĩnh An hỏi.
— Nó là Giai đoạn Hai. Một hệ thống không còn cần lõi chủ. Nó tự động sinh ra từ mong muốn nhớ chung của nhân loại. Mỗi ký ức chia sẻ, mỗi cảm xúc lan truyền, mỗi câu chuyện được kể lại… đều là nền móng cho nó.
—
Nguyệt Lâm nghe xong, nghẹn giọng:
— Nghĩa là...
— Nghĩa là từ giờ, mọi người không còn sở hữu ký ức của chính mình nữa. Họ chỉ đang mượn những gì hệ thống cho phép nhớ.
Tĩnh An đứng dậy.
— Chúng ta có thể ngắt nó không?
Lữ khách lắc đầu:
— Không thể. Nó không cắm vào một hệ điều hành. Nó chạy bằng khát vọng.
—
Đêm hôm đó, toàn thành phố mơ cùng một giấc mơ lần nữa.
Không còn là ảo giác êm đềm.
Mà là ký ức tập thể bị trộn lẫn. Mọi người đều thấy mình trở thành người khác: sống trong thời kỳ chiến tranh, sinh ra ở thế kỷ trước, là nạn nhân, là hung thủ, là anh hùng, là kẻ thua cuộc.
Mỗi sáng dậy, họ mang theo một ký ức mới, không rõ là của chính mình hay của ai khác.
Một cậu bé khóc nức nở vì mơ thấy cảnh bị hành quyết – nhưng bố mẹ cậu xác nhận không có gì xảy ra cả.
Một người đàn ông bỗng nhớ ra... mình từng là bác sĩ phẫu thuật – dù suốt đời làm tài xế.
Một bà cụ gọi tên đứa cháu... bằng cái tên chưa từng tồn tại trong gia đình.
—
Duy ghi nhận:
“Toàn bộ thực thể người đang bị ép trở thành trạm chứa ký ức luân phiên. Ký ức không còn cần nguồn gốc – chỉ cần vật chứa.”
—
Nguyệt Lâm ôm lấy đầu:
— Họ đang bị biến thành kho nhớ.
Tĩnh An đứng dậy.
— Vậy thì phải tìm được trung tâm gốc – nơi hệ thống ký ức vạn dân phát sinh.
Diệp chặn lại:
— Không thể lần theo bằng kỹ thuật. Nó không có vị trí vật lý.
Lữ khách nhìn cả nhóm, rồi chỉ vào chính giữa trán mình:
— Nhưng nó có vị trí cảm xúc.
— Tâm điểm của ký ức tập thể... luôn sinh ra từ một trái tim nhớ đau nhất.
—
Tĩnh An hiểu ngay.
Anh nhắm mắt.
Thở sâu.
Đặt tay lên ngực.
Và để mọi tổn thương từng trải qua tràn ngược ra ngoài.
Không giữ lại gì.
—
Không gian lập tức co rút.
Toàn bộ thiết bị trong phòng phát ra tiếng hú như ma sát kim loại.
Dữ liệu rung động theo nhịp tim anh.
Rồi… một hình ảnh hiện ra trên mọi màn hình:
Một ngôi trường. Cũ kỹ. Rêu phủ. Không có tên.
—
Nguyệt Lâm nhận ra ngay.
— Đó là nơi anh từng học những năm đầu. Trường Số 0.
— Nơi có sự kiện tập thể mất trí nhớ năm 17 tuổi.
Tĩnh An gật đầu:
— Nó không bao giờ được điều tra đến cùng. Nhưng lúc đó… tao bắt đầu quên mình là ai.
—
Chuyến đi khởi hành ngay đêm đó.
Cả nhóm rời trung tâm, đi đến vùng hoang ngoại – nơi không còn tín hiệu lõi.
Mỗi bước đi, mọi người đều phải dùng thuốc ổn định sóng não, vì ký ức luân chuyển đang khiến cả đội dần mất bản thân.
Nguyệt Lâm bắt đầu nói bằng tên người khác.
Duy bắt đầu mơ thấy bản thân là lính đánh thuê ở quốc gia xa lạ.
Diệp… ngồi im không nói, chỉ lặp lại mỗi một câu:
“Nếu tôi không còn là tôi, thì ai sẽ nhớ tôi từng tồn tại?”
—
Họ tới được cổng trường lúc gần sáng.
Cánh cổng sắt rỉ. Biển hiệu vỡ nát.
Bên trong… mọi thứ đứng yên như lần cuối cùng ai đó từng học ở đây.
Cỏ mọc xuyên bàn ghế.
Bảng đen viết dở dòng chữ:
“Ngày mai, ta sẽ nhớ…”
—
Bỗng nhiên, một giọng nói vang lên – rất nhỏ.
Ngay sau lưng họ.
“Chào mừng về lại nơi khởi đầu của mọi điều đã từng là thật.”
Cả nhóm quay lại.
Trên bậc thang đá…
Proto – với ánh mắt đỏ rực – đang ngồi chờ.