Trời chưa sáng hẳn.
Một màn sương tím bao phủ quanh khu đất nơi từng được gọi là Trường Số 0.
Tĩnh An đứng trước cổng, tay vẫn nắm chặt khẩu súng – không để bắn, mà để giữ mình tỉnh táo.
Phía sau anh, Duy, Diệp và Nguyệt Lâm đều đã đeo vòng ổn định sóng não mức độ 3 – loại dùng cho binh sĩ đặc biệt khi hành quân vào vùng lệch ký ức chiến trường.
Proto vẫn ngồi im, trên bậc thang đá nứt nẻ. Không còn như một bóng ma trong lõi dữ liệu. Hắn... đã trở thành người.
— Lâu rồi… mới có người trở lại đây bằng ký ức thật.
Tĩnh An bước lên:
— Đây là nơi tất cả bắt đầu.
Proto gật đầu.
— Nơi đầu tiên con người học cách giả vờ quên để sống sót.
—
Cánh cổng sắt gỉ sét rít lên khi họ đẩy vào.
Bên trong, sân trường phủ đầy rêu mốc và dây leo – nhưng không chết. Tất cả những gì “đã từng bị quên” nơi này… đang sống.
Một con búp bê gãy chân nằm giữa sân – mắt mở to như vừa tỉnh dậy sau ác mộng.
Một chiếc ghế đá đầy tên học sinh khắc dở – khắc nửa chừng rồi bị xóa bởi ai đó.
Một cây phượng vặn vẹo – không nở hoa – nhưng cứ nhỏ máu từng giọt như nhựa.
Nguyệt Lâm khẽ thốt:
— Em từng học ở đây. Năm mười sáu. Em từng đứng ở đúng chỗ kia…
Cô chỉ một khung cửa sổ tầng hai. Ánh mắt thoáng run.
Tĩnh An ra hiệu:
— Không được để ký ức lôi mình đi. Ở đây, mỗi hình ảnh là một cơ chế kích ký. Nếu ta phản ứng theo bản năng, ta sẽ bị kéo vào tầng nhớ lệch.
—
Họ tiến vào hành lang.
Tầng một là dãy lớp học. Nhưng lối đi không theo quy luật.
Họ bước qua ba cánh cửa lớp… và mỗi lớp đều mở ra cùng một phòng học, giống y hệt nhau – nhưng trong mỗi lớp, thời gian khác nhau.
Lớp đầu tiên: bình minh.
Lớp thứ hai: giữa trưa.
Lớp thứ ba: mưa giông.
— Không gian ký ức đang bị xếp chồng, như bẫy tầng. – Diệp thì thào.
Duy giật mình khi nhìn qua một cửa sổ lớp. Anh thấy… một phiên bản chính mình năm mười lăm tuổi, đang ngồi vẽ hình khẩu súng bằng bút chì, ánh mắt vô hồn.
— Tôi… không nhớ mình từng thế này.
Tĩnh An nói nhanh:
— Bởi vì phần đó trong anh đã bị “Trí Tuệ Ký Ức Vạn Dân” hút đi. Ở đây, mọi gì bị xóa sẽ sống thành thực thể. Đừng tương tác với chính mình.
Duy quay đi, khẽ rít:
— Vậy giờ ta đi đâu?
Proto đằng sau cười khẽ:
— Các ngươi không đi đâu cả. Ở đây… nơi nào cũng là nơi đã từng.
—
Một âm thanh vang lên từ loa phát thanh cũ nát treo trên trần:
“Mời học sinh Tĩnh An – lớp 12A – lên phòng hội đồng.”
Cả nhóm nhìn nhau.
Tĩnh An siết chặt tay.
— Tôi chưa từng có lớp 12A.
Proto cười:
— Nhưng hệ thống nhớ có.
—
Không gian vặn xoắn.
Bức tường cuối hành lang nở ra thành cầu thang xoắn. Mỗi bậc thang in một câu nói từng làm tổn thương người khác – nhưng đã bị quên.
“Đừng tỏ ra mạnh mẽ, mày yếu lắm.”
“Nếu mày chết đi, chắc không ai nhớ đâu.”
“Tao không thương mày nữa.”
Nguyệt Lâm quay mặt đi.
— Đây là…
— Những câu từng nghĩ rằng không ai nhớ. Nhưng ở đây… ký ức không bỏ sót.
—
Họ leo lên. Cầu thang dẫn vào một phòng họp trống – một chiếc bàn dài, ghế phủ bụi.
Trên ghế, ngồi năm “phiên bản Tĩnh An” khác nhau.
— Tĩnh An thời thơ ấu.
— Tĩnh An nổi loạn.
— Tĩnh An lạnh lùng thời lính.
— Tĩnh An trầm cảm sau chiến tranh.
— Và… một Tĩnh An không có mắt.
Proto ra hiệu:
— Đây là “Hội Đồng Nhớ.” Nơi ký ức tự xét lại chính mình. Muốn chạm vào tâm điểm của Trí Tuệ Vạn Dân, phải vượt qua sự thật bị chối bỏ của chính ngươi.
Một phiên bản đứng lên.
— Mày nhớ tao chứ? Lúc mười bốn tuổi. Lúc lần đầu mày bỏ rơi bạn để sống sót.
Tĩnh An không đáp.
Một phiên bản khác đập bàn:
— Tao là mày lúc làm ngơ khi con bé bị đánh trước cổng trường. Vì mày sợ. Nhớ không?
Phiên bản thứ ba gào lên:
— Mày giết người! Trong chiến dịch cũ! Mày thích cảm giác nổ súng! Đừng nói dối!
—
Nguyệt Lâm gào lên:
— Đừng nghe chúng! Đó là rác!
Proto cười lớn:
— Không, cô bé. Đó là phần mà hắn luôn vứt đi. Nhưng trong hệ thống này, mọi phần đều sống. Muốn qua được, hắn phải ôm lấy chúng.
—
Tĩnh An bước ra giữa phòng.
Anh nhìn từng phiên bản – và gật đầu.
— Tao nhớ. Tao từng là từng mảnh tụi mày.
— Tao từng sai. Từng yếu. Từng hèn. Từng làm tổn thương người khác.
Anh rút súng – và đặt xuống sàn.
— Nhưng chính vì từng là như tụi mày… tao mới biết phải khác đi.
—
Toàn bộ căn phòng run lên.
Các phiên bản gào thét, nổ tung thành dữ liệu.
Một luồng sáng rực rỡ bật ra – như một trái tim bị bóp vỡ.
Ở trung tâm… một quả cầu ánh sáng nhịp đập theo cảm xúc. Dòng chữ hiện lên:
“TÂM ĐIỂM NHỚ – XÁC THỰC.”
—
Proto vỗ tay.
— Giỏi lắm. Nhưng... đây mới là nơi cửa mở.
Ngay lúc đó, cả Trường Số 0 bắt đầu rung chuyển.
Sàn nhà nứt ra.
Không gian chảy tràn ánh tím.
Dữ liệu đen tràn lên từng ngóc ngách như mực sống.
Từ dưới tầng hầm… một giọng nói lạ vang lên:
“GIAI ĐOẠN BA – KHỞI ĐỘNG.
TẠO VẬT KÝ ỨC MỚI – BẮT ĐẦU TÁI SINH.”
—
Tĩnh An siết chặt tay.
Proto mỉm cười, bước lùi vào bóng tối.
— Chào mừng… đến nơi ký ức không còn là của người.