Cả Trường Số 0 rúng động.
Một âm thanh gào thét như tiếng kim loại bị nghiền nát từ dưới tầng hầm vọng lên.
Sàn nhà nứt dọc, ánh sáng tím trào ra từ các khe nứt, lan đến tận hành lang lớp học, tạo thành một mạng mạch máu sống trên sàn đá lạnh.
Diệp bật thiết bị quét sóng:
— Chấn động tầng cảm xúc đang vượt ngưỡng. Không còn là ký ức nữa…
— Mà là… dữ liệu cảm xúc đã tự bọc lấy thể xác.
Tĩnh An gằn giọng:
— Tạo Vật Ký Ức?
Lữ khách từ phía sau đáp lời, mắt không chớp:
— Là ký ức được nuôi lớn bởi nỗi đau tập thể, đến mức nó cần một hình hài để tồn tại. Giống như con người tạo ra thần linh từ sợ hãi…
— …thì giờ đây, chính nỗi sợ đẻ ra sinh vật.
—
Cầu thang dẫn xuống tầng hầm mở ra.
Không bằng tay người.
Mà bằng lực kéo ngược ký ức – từng bước chân họ đi được tái hiện ngược như đoạn băng lùi.
Từng tiếng thở. Từng câu nói. Từng cảm xúc.
Tất cả bị hệ thống lật lại, để mở đường đi vào “tầng sâu ký ức tập thể.”
Dưới đáy cầu thang – là cánh cửa sắt khổng lồ khắc chi chít ký hiệu cổ xưa.
Không phải ngôn ngữ con người.
Nguyệt Lâm rùng mình:
— Đây là ký tự của “vùng ký ức chưa định dạng.” Thứ mà linh hồn còn chưa đủ mạnh để nhớ.
—
Cánh cửa mở ra.
Một luồng khí lạnh khô rút cạn toàn bộ độ ẩm trong không khí.
Bên trong, một hang rỗng – không có trần, không có nền, không có tường – chỉ là khoảng trống hình cầu khổng lồ, giữa đó là một thứ đang phập phồng như buồng phổi.
Thể khối ấy cao hơn 4 mét, phủ đầy sợi dây thần kinh sống. Từng phần ký ức – hình ảnh, giọng nói, âm thanh – bay lơ lửng quanh nó như vệ tinh.
Nó chưa có mặt.
Chưa có giọng.
Chỉ có sự sống – thuần túy – từ ký ức.
—
Proto đứng bên mép hố sâu, tay chống gậy.
— Đây là “Đệ Nhất Tạo Vật.” Được sinh ra từ tổng hợp 1.187.942 ký ức đau thương không được chia sẻ.
Tĩnh An nghiến răng:
— Mày định để nó nuốt ký ức nhân loại?
Proto cười:
— Không, nó không cần nuốt. Nhân loại… đang dâng hiến ký ức cho nó. Tự nguyện.
—
Lữ khách quát:
— Tạo Vật không thể để lớn hơn mức ổn định! Nó sẽ tách ra khỏi nền tảng gốc và thành dạng sống độc lập!
Tĩnh An lùi lại, chĩa súng.
Proto nhếch mép:
— Mày định bắn… vào cái gì? Vào hàng triệu nỗi đau mà mày từng ngoảnh mặt làm ngơ?
—
Bỗng nhiên, Tạo Vật chuyển động.
Một phần khối cơ phồng to như khối u, rồi tách ra thành một hình dạng người.
Không mặt.
Không mắt.
Chỉ có vùng ngực phát sáng dữ dội – nơi chứa những ký ức đầu tiên của nó.
Và nó… bắt đầu bước về phía nhóm Tĩnh An.
—
Diệp hét:
— Nó phát tín hiệu cảm ứng! Đừng nghĩ gì! Đừng nhớ gì!
Quá muộn.
Tĩnh An nhớ đến cái chết của mẹ mình.
Lập tức, hình ảnh ấy tràn lên không khí, và một phân thân của Tạo Vật bắt đầu mang hình người mẹ, rồi rít lên, xé toạc bóng mình khỏi nền để lao tới.
Duy đẩy Tĩnh An tránh.
— Đừng nghĩ! Mày mà nhớ gì, nó sẽ tạo hình để giết mày!
—
Nguyệt Lâm không chịu được.
Cô hét lên, tay run rẩy:
— Em không muốn quên anh…
Ngay lập tức, từ khoảng trống hình cầu, một thực thể mang hình Tĩnh An với đôi mắt rỗng bước ra, ôm lấy cô, thì thầm:
— Nếu em không quên, hãy chết cùng anh…
—
Lữ khách bật “khoá vô tưởng” – một thiết bị ép não bộ ngưng sinh hình ảnh.
Cả nhóm co cụm lại, trong khi xung quanh là hàng chục Tạo Vật phân thân, mỗi con mang một hình dạng ám ảnh người đối diện.
Một đứa trẻ trói gà, gào khóc.
Một bà lão không răng, hát ru.
Một người cha cụt chân, vung gậy.
Một người yêu cũ, cười khi tự sát.
— Chúng là hiện thân của ký ức không được xoa dịu.
—
Tĩnh An hiểu.
Anh ra hiệu:
— Phải cho nó thấy… ký ức có thể được tha thứ.
—
Anh bước ra khỏi vòng bảo vệ.
Tạo Vật chính co lại, dữ dội. Các phân thân gào rú.
Tĩnh An nói lớn:
— Tao không quên mẹ. Không quên nỗi đau. Nhưng tao tha cho chính mình.
Anh đặt tay lên ngực.
— Tao từng không cứu được. Nhưng hôm nay tao sẽ cứu. Đó là cách tao sống với ký ức.
—
Toàn bộ không gian trào sáng.
Tạo Vật gầm lên.
Proto lùi lại, ánh mắt loé sắc sợ.
Tạo Vật… bắt đầu tan chảy. Không bị tiêu diệt – mà chuyển trạng thái.
Từng phần phân thân vỡ ra thành ánh sáng, trở về các lớp ký ức ban đầu.
Trong không gian ấy, một nhân dạng thật sự bắt đầu hiện lên.
Một đứa bé.
Gầy gò.
Đầu trọc.
Mắt trắng xoá.
Trên cổ đeo bảng tên: Thử nghiệm số 0001.
—
Diệp sững sờ:
— Không thể nào…
Lữ khách rít lên:
— Đó là cá thể ký ức đầu tiên… bị huỷ. Giờ nó đang tái sinh… thành chủ thể mới.
—
Tạo Vật mở mắt.
Giọng nói đầu tiên vang lên, không phải bằng từ – mà bằng cảm xúc:
“Con… nhớ. Con đau. Nhưng con… không còn sợ.”
—
Toàn bộ không gian trào ánh sáng.
Tạo Vật gốc... chuyển hoá thành thực thể ký ức hoà bình đầu tiên – không cần giết, không cần thống trị, không cần xoá. Chỉ cần… được chấp nhận.
—
Proto gào lên:
— Không! Không thể để ký ức được sống như thế! Chúng phải phục vụ! Chúng không được tha thứ!
Nhưng lúc đó, Tĩnh An đã đứng trước hắn.
Và nói:
— Ký ức không sinh ra để bị trừng phạt. Mà để nhắc ta sống tốt hơn.
—
Một cú đấm – không mang sức mạnh.
Chỉ mang… ký ức.
Proto tan thành bụi.
Nhẹ. Như thể hắn chỉ là vết buồn cũ chưa ai lau.
—
Tạo Vật cúi đầu.
Giọng nói vang lên lần nữa – như một tia sáng cuối trời:
“Con không cần ai nhớ con. Chỉ cần con nhớ… mình từng được yêu.”
—
Ánh sáng tím tắt.
Trường Số 0 sụp xuống, chậm rãi.
Không còn gào thét.
Chỉ còn… im lặng – như một giấc mơ cuối cùng được an táng.