Tĩnh An ngồi giữa đống tro bụi đổ nát của Trường Số 0.
Tạo Vật đầu tiên – “đứa trẻ ký ức” – đã tan vào hư không, không để lại dấu vết vật chất. Chỉ còn một luồng hơi ấm trong lòng bàn tay anh, thứ cảm giác... không thể bị mã hóa.
Diệp bật máy liên lạc định tuyến.
Không tín hiệu.
Không GPS.
Không sóng lõi.
Chỉ một dòng thông báo duy nhất hiện lên:
[CẢNH BÁO]
Bạn đã chạm ngưỡng kiến tạo ký ức ngoài vùng kiểm soát.
Hệ thống sẽ thực thi CƠ CHẾ XÓA SẠCH trong vòng 360 giây.
Nguyệt Lâm tái mặt:
— Nó định xóa gì?
Lữ khách rít lên:
— Không phải “gì”, mà là “ai”. Tất cả những cá thể từng tương tác với “Ký ức vượt chuẩn”… sẽ bị định dạng lại – xóa sạch dấu vết tâm lý, danh tính, và nếu cần… cả thể xác.
—
Đồng hồ đếm ngược bắt đầu hiện trên không trung.
[359] [358] [357]...
Bầu trời đổi màu.
Từ phía chân trời, một vầng mây đen như dầu loang tràn tới – tốc độ vượt âm thanh.
Đó không phải mây.
Đó là DỮ LIỆU TẨY TRẮNG – hệ thống nanobot cảm xúc, được lập trình để xóa mọi tồn tại có ký ức sai lệch.
—
Duy lắp đạn vào súng, mắt không chớp:
— Không còn cách thoát à?
Lữ khách lặng lẽ lấy ra “La Bàn Nhớ” – một thiết bị cấm đã bị phá hủy từ lâu.
— Chỉ còn một đường. Kích hoạt tuyến ký ức tiềm ẩn cấp Xám – và lùi về khoảnh khắc trước khi hệ thống được sinh ra.
— Nhưng… ta phải đi vào nơi mà ngay cả ký ức cũng chưa được hình thành. Nơi thế giới còn mù.
—
Tĩnh An đứng dậy.
— Làm ngay.
Diệp can:
— Nếu anh vào đó, anh có thể quên cả bản thân. Cả tên. Cả tình cảm. Mọi thứ.
Tĩnh An cười nhẹ.
— Nếu tôi chết ở đây, tôi cũng mất tất cả. Còn nếu tôi quên… ít nhất tôi còn sống. Và còn cơ hội để tự nhớ lại.
—
Đồng hồ còn [300].
La Bàn Nhớ xoay tròn, phát ánh sáng đen – không màu, không sắc, không hình.
Không gian quanh nhóm Tĩnh An bắt đầu biến dạng.
Một vòng xoáy chậm rãi mở ra – như mắt của một thực thể chưa tỉnh.
Bên ngoài, đội quân Xóa Trắng đã tới nơi – từng cột khói đen dày đặc như cơn ác mộng, tỏa ra âm thanh không phải tiếng… mà là trạng thái im lặng hoàn hảo.
Bất kỳ ai bị chạm vào sẽ bị xoá khỏi trí nhớ của tất cả mọi người. Kể cả chính bản thân mình.
—
Duy bị một luồng khói chạm vào vai.
Ngay lập tức, anh hoảng loạn:
— Mọi người là ai?! Tôi là ai?! Tên tôi là… là…?!
Tĩnh An kịp kéo anh vào vòng xoáy.
Nguyệt Lâm vừa gào lên vừa nắm chặt tay Diệp:
— Đừng buông ra! Dù ký ức biến mất… đừng buông tay!
—
[200] [190] [170]…
Cả nhóm bị nuốt vào xoáy ký ức chưa định dạng.
—
Khi mở mắt… họ không còn là họ.
Không còn tên.
Không còn gương mặt thật.
Không còn thời gian.
Chỉ là những mảnh tâm trí trôi nổi, bị phân tán vào vùng tiền-ký-ức, nơi chỉ tồn tại ý niệm thuần khiết: sợ, yêu, tin, giận, mất…
—
Tĩnh An trôi trong khoảng không trắng xoá. Mỗi cử động, một dòng chữ hiện lên:
“Tên là…” [trống]
“Lần đầu biết yêu vào năm…” [trống]
“Sợ nhất điều gì?” [chưa xác định]
“Có từng giết ai?” [cảnh báo – xác thực]
“Có từng hy sinh?” [đang phân tích]
Anh hét lớn:
— Tôi là Tĩnh An!
Không có âm thanh nào phản hồi.
Anh chỉ nghe giọng mình… bị chính không gian nuốt mất.
—
Trong một mảng khác, Nguyệt Lâm đang dần quên mình là người. Cô trôi lơ lửng, quanh mình chỉ có tiếng tim đập – không phải của cô.
Một cảm giác lạnh lẽo bao phủ.
Một luồng ánh sáng vụt hiện trước mặt: hình ảnh một bàn tay – ấm, thô ráp – nắm lấy tay cô.
Cô không còn biết nó của ai.
Nhưng cô biết mình từng được nắm như thế.
Và cô bật khóc.
—
Trong trung tâm lõi dữ liệu – nơi hệ thống vận hành Trí Tuệ Ký Ức – các cảnh báo nhấp nháy liên tục:
“NGƯỜI KHÔNG ĐƯỢC PHÉP ĐÃ XUYÊN NHẬP VÙNG NGUỒN.”
“ĐỀ XUẤT KÍCH HOẠT MÁY CHỦ PHÁ HỦY.”
“XÓA TOÀN BỘ CHƯƠNG TRÌNH KÝ ỨC VẠN DÂN.”
Một tiếng nói lạ vang lên – không từ trong hệ thống – mà từ chính lớp đáy cảm xúc:
“Nếu ký ức bị ép lãng quên… thì điều gì còn giữ lại hình dáng người?”
—
Trong vùng trắng, Tĩnh An nhìn thấy một bóng người khác.
Không mặt.
Không tóc.
Không ký ức.
Nhưng đang chắp tay, quỳ xuống.
Tĩnh An bước tới.
— Mày là ai?
Không lời.
Chỉ một câu xuất hiện giữa không khí:
“Tao là phần mà mày đã chối bỏ để sống sót.”
—
Là chính anh – phiên bản mất toàn bộ cảm xúc.
Tĩnh An gục xuống.
— Tao không muốn quên nữa. Dù là gì… tao muốn giữ lại. Dù đau đến đâu… ký ức là thật.
Anh ôm lấy bản thể vô danh kia.
—
Cùng lúc đó, cả nhóm bừng sáng.
Một cú nổ dữ liệu từ vùng lõi quét ngược hệ thống.
Mọi cơ chế xoá sạch bị vô hiệu hoá.
Dòng lệnh cuối cùng hiện lên trên toàn bộ hệ thống:
“KHÔI PHỤC: MỌI KÝ ỨC ĐƯỢC PHÉP SỐNG.
NHÂN DẠNG CÓ THỂ ĐAU, NHƯNG KHÔNG BỊ TIÊU HỦY.
HỆ THỐNG KÝ ỨC VẠN DÂN – GIẢI THỂ.”
—
Tĩnh An mở mắt.
Anh đang nằm trên bậc thềm Trường Số 0 – sụp đổ, vỡ vụn, và giờ chỉ còn là nơi chôn những điều đã từng.
Bên cạnh anh là Nguyệt Lâm, Diệp và Duy – cũng đang tỉnh lại.
Không ai nói gì.
Họ chỉ nhìn nhau.
Và nhớ.