HẮC DÃ

Chương 20: NGƯỜI GIỮ KÝ ỨC


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Mặt đất dưới Trường Số 0 không còn rung nữa.

Không khí trở nên đặc quánh, không phải vì nhiệt, mà vì… tầng nhớ lơ lửng chưa kịp định vị.

Tĩnh An ngồi im giữa đống đổ nát, tay vẫn nắm khẩu súng như một phản xạ vô thức. Nhưng anh biết – ở nơi này – súng chỉ là một vật chứng.

Chứng rằng anh từng… được dạy phải sợ.

Diệp đang rà lại các thiết bị. Vô ích.

Không còn tín hiệu hệ thống. Không còn sóng điều khiển. Không còn mạng lưới não bộ tập thể.

Toàn bộ Trí Tuệ Ký Ức Vạn Dân đã… sập.

Nguyệt Lâm ôm đầu, thì thầm như người mất ngủ:

— Em vẫn nhớ… nhưng… sao ký ức lại đau đến vậy?

Lữ khách ngồi dựa vào mảnh tường vỡ, thở dốc.

— Vì ta chưa từng được dạy… phải làm gì với nỗi đau khi nó không bị xóa.

Duy cười nhạt:

— Lần đầu tiên trong đời, tôi cảm giác… tôi là chính tôi.

Trời chuyển màu.

Bầu không khí không còn chia sáng và tối.
Không có ban ngày. Không có đêm.
Chỉ có một ánh sáng loãng như trí nhớ buổi sớm.

Tĩnh An ngẩng đầu, cảm thấy… có ai đó đang nhìn xuống.

Không phải một người.

Mà là một ý thức.

Cả nhóm quay đầu, cùng lúc nhìn thấy…

Một vết nứt ngang bầu trời.

Từ đó, một con mắt khổng lồ đang mở ra, không có tròng đen, không có mí, không có ánh nhìn… nhưng mọi người đều cảm thấy nó đang dõi theo mình.

Một giọng nói vang lên trong tâm trí – đồng loạt, không cần dịch, không cần ngôn ngữ:

“CÁC NGƯƠI ĐÃ GIỮ LẠI QUÁ NHIỀU.”

Tĩnh An rùng mình:

— Ai… hoặc… cái gì?

Lữ khách run rẩy, rút ra một quyển sổ cũ, mở đến trang cuối – nơi từng bị khóa bởi thuật mã hóa cảm xúc cổ.

Dòng chữ hiện dần, như máu rỉ qua giấy:

“Người Giữ Ký Ức.”
“Thực thể đầu tiên – và cuối cùng – sinh ra từ toàn bộ ký ức của hành tinh.”
“Không thuộc về thời gian.”
“Không bị giết, không bị quên.”
“Nó chỉ xuất hiện… khi nhân loại đã nhớ quá nhiều.”

Diệp gào:

— Chúng ta đã làm đúng! Đã phá giải áp bức! Sao lại bị truy sát?

Giọng nói kia đáp, như sóng thần tràn vào tai:

“CÁC NGƯƠI ĐÃ PHÁ VỠ CÂN BẰNG.
NHỚ QUÁ NHIỀU, THẾ GIỚI KHÔNG CÒN CHỖ ĐỂ ĐẶT HIỆN TẠI.”

Tĩnh An bước lên:

— Ký ức không phải kẻ thù. Không nên bị che giấu. Không nên bị huỷ.

Giọng nói kia gằn lại:

“VẬY AI SẼ GÁNH CHỊU NỖI NẶNG CỦA TẤT CẢ ĐAU KHỔ ĐÃ TỪNG TỒN TẠI?”

Mặt đất nứt toác.

Từ vết nứt ấy, một sinh thể cao hơn mười mét bước ra – cơ thể không rõ chất liệu, toàn thân được tạo bởi những đoạn ký ức rơi vỡ – bay lơ lửng quanh như vết nứt dữ liệu.

Một bàn tay mang hình hàng triệu dấu vân tay đan vào nhau.
Một khuôn mặt… không ổn định – luôn thay đổi, mỗi giây lại là một ai đó.

— Mẹ…
— Người yêu…
— Kẻ thù…
— Người đã khuất…
— Bản thân chính mình…

Đó là… Người Giữ Ký Ức.

Nguyệt Lâm rút súng.

Tĩnh An chặn lại.

— Không có gì để bắn. Đây là… trí nhớ tập thể của cả hành tinh. Nó là kết quả của tất cả những gì từng bị lãng quên, bị chối bỏ, bị đau.

Lữ khách lẩm bẩm:

— Nếu chúng ta không chứng minh được rằng ký ức có thể “được mang theo” mà không tạo thêm tổn thương… nó sẽ quét sạch tất cả để tạo lại trang trắng.

Người Giữ Ký Ức đưa tay.

Không tấn công.
Chỉ chạm nhẹ xuống đất.

Ngay lập tức, hàng ngàn ký ức đồng loạt hiện lên: từ chiến tranh, thảm hoạ, tội ác, phản bội, giết chóc… Tất cả trôi nổi như một biển dữ liệu lỏng, tràn ngập đất trời.

Tĩnh An thấy chính mình – trong vô vàn hành động từng khiến người khác đau.

Anh quay sang các đồng đội – và thấy họ cũng đang chìm trong vô số bản thể sai lầm của chính mình.

Giọng nói kia vang lên:

“CÁC NGƯƠI MUỐN GIỮ LẠI KÝ ỨC?
VẬY HÃY CHỊU HẾT TOÀN BỘ CHÚNG.”

Không ai chịu nổi.

Diệp gục xuống, gào thét:

— Tôi không thể sống với việc tôi từng phản bội đồng đội…
— Tôi không thể…

Duy đập đầu xuống đất, nức nở:

— Tôi từng để con gái mình chết trong cơn mê thuốc! Tôi không xứng đáng sống!

Nguyệt Lâm run bần bật:

— Em từng muốn chết cùng bạn thân… nhưng lại bỏ cô ấy lại!

Tĩnh An quỳ xuống.
Lần đầu tiên anh thấy… không phải kẻ thù… mà là gánh nặng của ký ức không thể bù đắp.

Anh nói:

— Tôi không muốn quên.
— Cũng không muốn xóa.
— Tôi chỉ muốn… học cách sống với ký ức.

Người Giữ Ký Ức dừng lại.

Gương mặt tan chảy.
Từng dòng ánh sáng từ cơ thể hắn chậm rãi chuyển từ đỏ sang trắng.

Giọng nói kia trở nên… nhỏ hơn.

“VẬY AI DẠY NGƯƠI LÀM ĐIỀU ĐÓ?”

Tĩnh An ngẩng đầu:

— Không ai. Tôi học… khi tôi chọn nhớ. Khi tôi không bỏ chạy khỏi sai lầm. Khi tôi nhìn vào mặt nỗi đau và nói:
“Tao chấp nhận mày là một phần của tao.”

Không gian chấn động.

Cơ thể Người Giữ Ký Ức bắt đầu phân rã thành ánh sáng.

Không phải biến mất.

Mà là… hoà vào từng người.

Từng ký ức trở về vị trí của nó.
Không còn trôi nổi.

Không còn bị ép quên.

Mà được đặt vào ngăn nhớ đúng – và để lại yên.

Bầu trời khép lại.

Không còn mắt.

Không còn phán xét.

Không còn xoá sổ.

Chỉ còn sự yên tĩnh… sau cơn triều dâng ký ức.

Nguyệt Lâm bước tới, cầm tay Tĩnh An:

— Chúng ta không còn là những kẻ cũ…
— Nhưng ta biết mình là ai.
— Vì ta… nhớ.

Một màn mưa mỏng đổ xuống. Không ướt.

Chỉ như một lớp ký ức… được rửa sạch khỏi bụi phủ.

Tĩnh An nhắm mắt.

Không còn cần hệ thống.
Không còn trí tuệ điều khiển.

Chỉ có… con người.

Và… trí nhớ.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!