HẮC DÃ

Chương 3: PHÒNG 13


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Cánh cửa sắt lạnh lẽo kêu lên một tiếng rắc khô khốc khi chốt khóa xoay ngược chiều kim đồng hồ. Một làn khí lạnh ùa ra từ khe cửa như thể bên trong không phải căn phòng, mà là kẽ hở của một thế giới khác.

Tĩnh An đứng sững lại. Tim anh đập thình thịch, không phải vì sợ, mà là vì... trong anh có gì đó đang phản ứng với nơi này. Một phần bản năng, như trí nhớ tổ tiên vừa chạm đúng tần số.

— Vào đi. — Duy ra hiệu, tay cầm chặt khẩu súng lục dị năng — thứ vũ khí không bắn ra đạn, mà bắn ra trường lệch tần số có thể khiến sinh vật "ngoài ký ức" tan rã.

Nguyệt Lâm bước vào trước, mắt vẫn là hai vòng xoắn ngược. Khi cô đặt chân qua ngưỡng cửa, đèn hành lang đồng loạt tắt. Bên trong chỉ có ánh sáng xanh nhợt rò rỉ từ các khe nứt trong tường.

Phòng 13 từng là trung tâm thí nghiệm giấc ngủ tập thể. Theo hồ sơ mật Duy tìm được, nơi này được xây để thử nghiệm khả năng đồng bộ hóa giấc mơ giữa những người mang "gien cổ đại" — một loại dấu ấn di truyền nằm ngoài chuỗi DNA hiện đại. Họ tin rằng, nếu đủ người cùng mơ một giấc mơ, ký ức tập thể sẽ sống lại như thực tại.

Chỉ có điều... thử nghiệm đã thất bại.

Toàn bộ những người tham gia, gồm 12 đối tượng, đều chết não trong đêm thứ 7. Nhưng theo báo cáo nội bộ, họ không thực sự chết. Bộ não vẫn hoạt động, chỉ là… không còn ở trong thế giới này nữa.

Và họ được chôn ngay bên dưới Phòng 13.

Tĩnh An bước vào, tiếng bước chân như bị ai đó sao chép lại, phát ra từ phía sau dù anh đi một mình. Không khí đặc quánh, tường đầy vết cào móng tay, từng mảng trần sụp xuống để lộ dây thần kinh nhân tạo – công nghệ cấm từng được dùng để mở rộng ký ức vượt giới hạn sinh học.

Giữa phòng là 12 chiếc giường kim loại, mỗi chiếc đặt một cái mặt nạ gốm vỡ – mô phỏng khuôn mặt các đối tượng thử nghiệm. Có những cái nứt toác một nửa, để lộ lớp mô người thật phía trong, như thể chúng không chỉ là tượng trưng.

Nguyệt Lâm đứng giữa phòng, nhắm mắt, đặt tay lên một trong các mặt nạ.

Căn phòng rung nhẹ.

Cô bắt đầu lẩm bẩm:

— Năm 1999… tháng 9… đêm thứ 7… nhiệt độ não tăng đột biến… nhưng họ không tỉnh… họ bắt đầu nói bằng giọng không phải của họ…
— "Hãy để chúng tôi mơ tiếp… hiện thực không còn nữa…"
— "Thần của bóng đêm đã đến… Hắc Dã đã mở mắt…"

Tĩnh An nghe đến đó, cả người anh run lên. Hắc Dã. Anh chưa từng nghe cái tên đó, nhưng có một thứ trong huyết quản anh bỗng sôi lên như thể đã chờ đợi từ rất lâu.

Anh bước đến gần mặt nạ thứ 7. Ngay khi ngón tay chạm vào, một lực kéo khủng khiếp xô anh ngược ra sau — hoặc là... lôi anh vào trong.

Anh mất cảm giác về cơ thể.

Mắt anh vẫn mở.

Nhưng xung quanh đã thay đổi.

Không còn Phòng 13.

Anh đang ở giữa một thế giới như giấc mơ vỡ vụn — bầu trời màu đen than, mặt đất đầy gương vỡ phản chiếu những gương mặt không có mắt, không mũi, chỉ có những lỗ hổng sâu hun hút. Từng cơn gió thổi qua khe nứt kêu lên như tiếng trẻ con cười ngắt quãng.

Tĩnh An nhìn xuống tay mình — không phải tay người, mà là thân thể khác, giống anh nhưng cao hơn, da đen thẫm như than cháy, các khớp tay có khắc chữ cổ đại liên tục chuyển động như mạch sống.

Một giọng nói vang trong đầu:

Mày đã quay về. Mày là mảnh ghép cuối cùng của “Tâm Thức Gốc”. Hãy hoàn thành nó. Và thế giới này sẽ được viết lại bằng ký ức nguyên thủy.

Tĩnh An hét lớn:

— Tôi không phải ai hết! Tôi là chính tôi!

Nhưng đất dưới chân nứt ra. Một vòng tròn lớn hiện lên, khắc bằng ngôn ngữ chết, bao quanh là 12 hình người không có mặt đang cúi đầu như tế lễ.

Và ở giữa… là một thứ sinh vật đen khổng lồ, mắt sáng như lửa lạnh, thân thể phủ lớp da người được khâu bằng sợi ký ức.

Chính là HẮC DÃ.

Nó ngẩng đầu nhìn anh.

Và cất tiếng:

Trở về hiện thực đi… mảnh vỡ của Ta. Cánh cửa đã mở. Lịch sử sẽ tái diễn, máu sẽ đổi trật tự, và sự thật sẽ bị tái hiện như ác mộng…

Mọi thứ tan vỡ.

Tĩnh An bừng tỉnh, quỳ gục giữa Phòng 13.

Nguyệt Lâm nhìn anh, mắt đã trở lại bình thường, nhưng mặt tái mét:

— Anh… vừa kết nối với Tầng Gốc.

Duy vội khóa cửa lại, chốt 3 lớp khóa sinh học.

— Không ngờ nó vẫn còn sống. Thí nghiệm năm 1999 không giết được nó. Mà chỉ… thả nó vào tiềm thức người đời.

Diệp đứng run bần bật, giọng lạc đi:

— Nó sắp trồi lên. Tầng thực tại đang mỏng dần. Nếu không đóng lại… thế giới sẽ bị thay thế bằng ký ức của nó…

Cả căn phòng dường như nghiêng ngả theo lời nói đó.

Tĩnh An gượng đứng dậy.

Anh biết một điều: từ khoảnh khắc chạm vào mặt nạ thứ 7, anh đã không còn là một người bình thường.

Anh là người gánh một phần trí nhớ của HẮC DÃ — và nếu anh không kiểm soát được, thứ đó sẽ viết lại thực tại theo cách nó muốn.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!