HẮC DÃ

Chương 21: KÝ ỨC CỦA ĐẤT


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Sau cơn mưa mỏng – thứ không làm ướt da thịt nhưng khiến trái tim nặng trĩu như vừa chạm vào ký ức của người đã khuất – cả nhóm im lặng.

Trường Số 0 đã sụp. Không còn tường. Không còn nền.
Chỉ còn một hố sâu, chậm rãi há miệng giữa lớp đất cũ.

Nguyệt Lâm thầm thì:

— Cái hố đó... không phải do chiến đấu tạo ra.

Diệp gật đầu, bật thiết bị cảm ứng địa chấn:

— Nó bắt đầu nứt từ trước... ngay từ khi Tạo Vật đầu tiên được sinh ra.
— Và giờ nó… đang mở thêm.

Tĩnh An ngồi xổm trước miệng hố.

Từ đó, một mùi lạ phả lên – không phải khí độc, không phải đất cháy – mà là… mùi ẩm mốc của thứ đã từng sống, từng bị chôn, và giờ đang nhớ lại.

Duy bật đèn pin xuống sâu.

Không đá. Không sỏi.

Mà là lớp mô xám nhợt – như mô não hóa thạch, trát vào vách đất thành hình vỏ xò bị nghiền.

Lữ khách khẽ rùng mình:

— Đây không phải là một cái hố.
— Đây là… một lối xuống.
— Xuống nơi mà ký ức chưa từng được kể.

Mỗi bước chân chạm đất, lớp đá rung nhẹ – như có ai đó bên dưới nghe thấy tiếng họ.

Càng xuống sâu, ánh sáng càng loãng. Nhưng lạ thay, vách hầm bắt đầu tự phát sáng.

Không phải ánh sáng điện.

Mà là ánh sáng của những hình ảnh ký ức bị xóa vĩnh viễn – nay đang rục rịch tái hình.

Một bức tường hiện lên ảnh lộn xộn: một người đàn bà không mặt ôm hài nhi khóc trong bóng tối. Một đàn người mang mặt thú, đầu ngược, trôi qua rừng. Một dãy bàn thờ gãy nát, khói chưa tắt. Và... một bản đồ thế giới phủ đầy miệng rạch.

Nguyệt Lâm chạm tay lên vách.

Bức tường co lại – như da thịt – hút một phần ký ức từ tay cô.

Cô ngã quỵ.

Tĩnh An đỡ cô dậy, nhìn vết để lại trên tường: một hình ảnh hiện ra.

Cô – lúc nhỏ – đứng giữa đồng ruộng, gọi mẹ. Không ai đáp.
Một bàn tay kéo cô từ sau bụi lúa, thì thầm:

— Đừng gọi nữa. Mẹ em đã bị “Nó” giữ lại dưới ruộng rồi.

Tĩnh An lạnh sống lưng:

— Nó… là gì?

Lữ khách run rẩy:

— Là thứ ở dưới chúng ta. Là thứ chưa từng xuất hiện. Là thứ được Đất ghi nhớ – nhưng không ai còn kể.

— Nó không sống bằng máu thịt.
— Nó sống bằng những điều bị chôn vùi.

Cả nhóm dừng lại trước một khoảng trống lớn: một hang khổng lồ, đường kính mười lăm mét, sâu không đáy.

Trung tâm là một cái tổ – không phải tổ chim, không phải ổ loài gặm nhấm – mà là tổ của ký ức – được bện bằng những dây thần kinh, tàn tích gỗ, xương người, tóc, và âm thanh.

Dưới đáy tổ – một quả trứng.

Trứng không cứng. Không thở. Không sáng.

Chỉ phập phồng như đang đợi ai đó chạm vào để thức tỉnh.

Tĩnh An bước tới.
Càng lại gần, càng nghe thấy trong tai mình vang lên những lời… không thể là của ai trong nhóm:

“Ngươi có từng nhớ… nơi loài người đầu tiên đào đất để chôn điều gì?”
“Không phải xác.”
“Mà là… sự thật.”
“Mỗi ngụm đất là một lời bị ém.”
“Và giờ… ta nhớ lại hết.”

Diệp hoảng hốt:

— Chúng ta không thể để nó nở!

Duy rút súng:

— Bắn nó trước khi nó thành hình!

Lữ khách chặn lại:

— Không được! Nếu nó được tạo từ những điều từng bị ép lãng quên… thì việc giết nó lúc này là... phủ nhận tất cả. Và như vậy… chúng ta sẽ bị Đất nuốt lại.

Quả trứng bắt đầu nứt.

Từ đó… một chất lỏng đen đặc tuôn ra.

Không mùi.

Không chảy.

Chỉ trườn lên như sinh vật có ý chí, bám vào từng vách hang, từng đôi mắt đang nhìn.

Nguyệt Lâm thì thầm, mắt như mộng du:

— Nó đang hỏi… ta có chấp nhận nhớ… đến những gì không ai dám kể?

Tĩnh An siết chặt tay, bước tới.

— Nếu ký ức là để sống… thì dù là gì, tôi cũng muốn thấy nó.
— Tôi sẽ không nhắm mắt. Không chạy. Không phủ nhận.

Anh đặt tay lên vết nứt quả trứng.

Cả hang động chấn động như đập thủy điện bị vỡ.

Từ dưới đáy trào lên một hình thể đen xì, không định hình, không tiếng, nhưng mang cảm giác như hàng triệu tiếng gào bị bóp nghẹt.

Không ai nghe.
Nhưng ai cũng thấy.

Tĩnh An bật khóc.

Không phải vì sợ.
Mà vì… đã từng là một phần trong ký ức này.

Cơ thể đen đặc hiện dần thành hình:

Một cái lưng người khổng lồ – không đầu.
Trên đó – hàng trăm cánh tay co giật, mỗi tay mang một vật khác nhau: cuốn nhật ký, di ảnh, lọ tro, búp bê, mảnh vải, chiếc móng gãy…

— Những vật chứng cho những điều bị lấp đi trong đất.

Giọng nói kia vang lên:

“Ngươi muốn giữ lại ký ức? Vậy hãy giữ cả phần mà thế giới gọi là dơ bẩn.”
“Hãy để mắt ngươi nhìn… cả điều không nên thấy.”
“Hãy để lòng ngươi đau… như Đất từng đau khi nuốt lời dối trá.”

Tĩnh An gật đầu:

— Tao sẽ nhìn.
— Tao sẽ nhớ.
— Tao sẽ sống… dù bị ám.
— Vì đó mới là ký ức thật sự.

Quả trứng nứt toác.

Thứ bên trong không chui ra.
tan vào Tĩnh An.

Trong chớp mắt, toàn bộ không gian quay cuồng.

Mọi người bị cuốn ngược.
Không gian vỡ như gương.

Còn Tĩnh An…
Mắt mở lớn.

Bên trong con ngươi anh – giờ là một lớp xoáy đen – phản chiếu toàn bộ ký ức bị chôn vùi của thế giới.

Anh trở thành vật chứa mới… cho ký ức của Đất.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!