HẮC DÃ

Chương 22: CÁI MƠ TẬP THỂ


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Sau cú nổ xoáy dữ liệu từ sâu dưới tổ não đất, Tĩnh An gục xuống giữa lòng hang, toàn thân toát mồ hôi lạnh.

Đôi mắt anh mở to – không còn đồng tử – chỉ là một xoáy đen như lỗ đạn không đáy.
Mỗi lần chớp mắt, có tiếng thở dài thoảng qua như tiếng người chết mộng du.

Nguyệt Lâm ôm lấy anh:

— Tĩnh An…! Anh có nghe em nói không?

Không phản hồi.

Nhưng giọng anh lại vang lên, không qua miệng, mà từ… bên trong lòng đất:

— Có người… đang gọi tôi.

Lúc đó, tại một thành phố cách Trường Số 0 hơn 700 km, trong một căn phòng tối, một đứa bé gái tám tuổi giật mình tỉnh dậy giữa đêm.

Nó vừa mơ thấy… mình chôn cha mẹ dưới sàn nhà. Nhưng khi mở mắt, tay nó lại dính đầy đất thật.

Cha mẹ… không còn trong giường.

Mà là… phía dưới tấm phản gỗ.

Một bác sĩ trực đêm tại bệnh viện tâm thần thành phố Q ghi chú vào sổ:

“Từ 1:03 đến 1:16 sáng, toàn bộ 37 bệnh nhân bất ngờ tỉnh dậy đồng loạt, miệng nói lặp đi lặp lại cùng một câu:
‘Nó đã nhớ lại… Nó nhớ hết rồi… Và nó muốn mọi người cũng nhớ.’”

Một nhà tù cấp tối mật ở vùng cao nguyên báo cáo:
Toàn bộ 121 tù nhân – kể cả hôn mê – đều vẽ cùng một hình lên tường:

Một người không đầu, lưng đầy tay, ôm một quả trứng nứt toác.
Dưới chân là một thành phố đang ngủ.

Cùng lúc đó, dưới lòng hang, Diệp phát hoảng:

— Đây là… hiệu ứng lan ký ức! Nhưng không qua hệ thống! Không qua mạng!

Duy mặt tái mét:

— Là lan qua… giấc mơ.

Lữ khách rít lên:

— Tĩnh An không còn là người.
— Anh ta đang trở thành cổng mộng.
— Bất kỳ ai ngủ… đều sẽ mơ về ký ức của anh ấy.
— Và trong mơ đó… họ không biết đó là mơ.

Trên bề mặt, bầu trời đột nhiên ngả vàng.

Mặt trăng xuất hiện ban ngày.

Cây cối nghiêng về một hướng… như bị ai đó gọi tên trong gió.

Trẻ con bắt đầu nói lắp những câu không thuộc ngôn ngữ loài người.

Người già khóc khi nhìn thấy… mặt đất nứt.
Dù nó chưa nứt.

Trong lòng hang, Tĩnh An bật dậy.

Không phải theo cách con người dậy.
Mà là… toàn thân dựng đứng như bị kéo bằng dây thần kinh vô hình.

Anh không còn chớp mắt.
Chỉ nhìn chằm chằm vào nhóm bạn đồng hành.

Giọng anh – như tiếng vọng từ hang sâu:

— Các ngươi nên rời đi.
— Ta… đang trở thành thứ sẽ không còn phân biệt được thật hay mơ.

Nguyệt Lâm siết lấy vai anh:

— Chúng ta không đi. Không bỏ anh.

Tĩnh An quay đầu. Chậm rãi. Cứng như cổ gãy.

— Nếu các ngươi mơ thấy ta trong giấc mơ…
Đừng tin ta.
— Vì trong đó… ta không phải là ta.

Cả vùng lòng hang bắt đầu run lên.

Không phải động đất.

Mà là… giấc ngủ đang tràn tới.

Một làn sương tím bay lên từ lòng đất, len vào da, mắt, hơi thở.
Lữ khách kinh hãi:

— Đất… đang làm mọi thứ buồn ngủ!

Duy ngã vật ra, miệng ú ớ:

— Không ngủ… không… được…!

Nguyệt Lâm là người cuối cùng gắng chống lại.

Cô gào lên:

— Diệp! Ghim não! Kích hoạt máy thức tỉnh tự động!

Diệp rút ra thiết bị, cắm vào thái dương Nguyệt Lâm, rồi tự cắm vào mình.

Nhưng chưa kịp bật…

Cô đã mơ.

Mộng cảnh đầu tiên:

Nguyệt Lâm thấy mình trong một căn nhà xưa cũ.

Trên bàn là tờ giấy trắng, viết:

“Ngươi muốn nhớ điều gì nhất?”
“Ngươi phải dâng điều đó cho giấc mộng.”

Cô run tay viết:
“Mẹ.”

Tức thì, ngôi nhà đổi hình.

Căn phòng biến thành ngôi mộ.
Bên trong, có người đứng sẵn – quay lưng.

Người đó… đang mặc chính bộ váy mẹ cô mặc lúc chết.

Cô bước lại.

Người kia từ từ quay đầu.

Mặt là… cô.

Mộng cảnh thứ hai:

Duy thấy mình ngồi giữa phòng xử án.
Tất cả bồi thẩm đoàn… đều là bản sao của chính anh – mỗi người mặc một màu áo khác nhau: đỏ, đen, trắng, vàng, xám…

Chánh án hỏi:

“Ngươi muốn tha thứ cho mình?”

Tất cả bản sao anh đồng thanh gào lên:

Không!

Mộng cảnh thứ ba:

Diệp mở mắt trong căn phòng hoàn toàn tròn, không cửa.

Giữa phòng là Tĩnh An – nhưng với khuôn mặt đang chảy như sáp.
Mắt trống rỗng. Tay cầm một lọ thuỷ tinh.

— Trong đây là gì? – Diệp hỏi.

Tĩnh An nói:

— Là thứ ký ức mà cậu muốn cất kỹ nhất.
— Nếu tôi thả nó ra… cậu sẽ không còn bình thường.

Diệp gào:

— Đừng!

Nhưng tay anh… lại giơ ra tự mở nắp.

Ở thế giới thật:

Cả ba nằm gục trong lòng hang. Mắt mở. Đồng tử rung.
Tĩnh An đứng giữa họ – im lặng – không còn hồn phách con người.
Gió dưới đất thổi như than khóc.

Lữ khách ngẩng lên, gào vào bóng tối:

— Có ai không?! Ai đã để nó mang ký ức đất?!
— Ai đã lập ra cơ chế phong ấn đầu tiên?!

Không ai đáp.

Chỉ có một giọng già nua vang lên từ rất xa:

“Chúng ta… đã không chôn sâu đủ.”
“Chúng ta… để một người nhớ quá nhiều.”

Giấc mơ không kết thúc.

chuyển cảnh.

Tất cả bắt đầu mơ về… cùng một nơi.
Một thành phố chết. Trên đó có dòng chữ đẫm máu:

“NƠI MỌI KÝ ỨC GIAO NHAU.”
“NGƯỜI CUỐI CÙNG ĐANG THỨC.”

Giữa quảng trường thành phố ấy.

Một ngai đá hiện ra.

Và từ trong giấc mơ – mọi người cùng nhìn thấy Tĩnh An bước lên ngai.

Không tự nguyện.
Mà như bị toàn bộ ký ức nhân loại đẩy vào vai diễn đó.

Và khi anh ngồi xuống, mọi giấc mơ… đều rùng mình.

từ đây về sau… không ai thoát được khỏi mộng của anh.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!