Lúc 2 giờ 19 phút sáng, cả thế giới đồng loạt chìm vào mộng.
Những người chưa ngủ… đột ngột gục xuống.
Những người đang mơ… đột ngột tỉnh dậy… và lại rơi vào một giấc mơ khác.
Ở đáy giấc mơ đó, có một thành phố không tên.
Và Tĩnh An đang ngồi trên ngai đá, mắt nhắm, toàn thân phủ lớp ký ức đen đặc, từng đoạn như bạch tuộc cũ bám vào da.
—
Trên thực tế, cả nhóm đang nằm bất động dưới lòng hang Trường Số 0.
Lữ khách là người cuối cùng còn tỉnh.
Ông lục trong túi áo, lấy ra một con rối gỗ, khắc chữ cổ trên trán:
“Định vị mộng.”
Ông đặt rối giữa ngực Duy, cắm một mảnh ngọc đen vào cằm Diệp, trét một giọt máu từ miệng Nguyệt Lâm vào chính mắt mình.
— Xin tha thứ… Nếu các người chết, là tại ta không tìm được cách khác.
Rồi ông cũng ngã xuống.
—
Cảnh chuyển:
Cả nhóm tỉnh lại giữa một vùng không gian không bầu trời, không đất – chỉ có hàng trăm tòa nhà xám xịt nổi giữa một mặt gương đen.
Không phản chiếu. Không bóng.
Chỉ có những ký ức bị bóp méo như ảnh âm bản lởn vởn khắp không gian.
Diệp thở dốc:
— Đây là… thành phố trong giấc mơ?
Nguyệt Lâm lắc đầu:
— Không phải mơ bình thường. Đây là tầng mộng kết tinh từ tất cả ký ức loài người. Nó có luật riêng. Và… nếu chết ở đây, là chết thật.
—
Một giọng nói vang lên từ trên cao:
— Chào các ngươi.
Cả nhóm ngẩng đầu.
Trên tầng thượng tòa nhà cao nhất, Tĩnh An đang đứng – không áo, toàn thân quấn băng đen – và mắt sáng như hai cục than cháy.
Giọng anh vang trong đầu từng người:
— Tại sao các ngươi vào đây?
Duy gào:
— Vì mày là đồng đội!
Nguyệt Lâm siết nắm tay:
— Vì mày là người tao yêu!
Tĩnh An nhíu mày.
Một đường nứt xuất hiện giữa trán anh.
— Ta không còn là “mày.”
— Ta là “nó.”
— Là Ký Ức đã chọn không quên. Là Đáy Của Nhớ.
— Ai vào đây, đều sẽ đối diện với phần mình muốn quên nhất.
—
Thành phố rùng mình.
Từng tòa nhà đột ngột hóa thành những phiên bản méo mó của chính nhân vật.
Một tòa nhà trồi lên, mặt tiền là hình Diệp – nhưng mặt đầy kim tiêm.
Một tòa khác – là Nguyệt Lâm, nhưng miệng toác tới mang tai, liên tục cười.
Tiếng còi hú vang khắp nơi.
Không có xe.
Chỉ có… nỗi hối hận đang đi tuần.
—
Lữ khách nói khẽ:
— Ta hiểu rồi. Đây là nơi trí nhớ bắt đầu tự chống lại chủ thể.
Nguyệt Lâm rút súng, tay run:
— Không còn cách nào khác. Nếu không đưa Tĩnh An ra khỏi ngai, anh ấy sẽ trở thành Thần Giấc Mộng.
— Và khi đó… toàn bộ loài người không bao giờ tỉnh lại được nữa.
—
Cả nhóm chạy giữa mê cung thành phố mộng.
Mỗi bước chân là một đoạn ký ức nổ tung dưới gót giày:
Tiếng khóc đứa trẻ.
Tiếng mổ xác.
Tiếng một người mẹ gọi con giữa lũ.
Tiếng roi da.
Tiếng súng tự sát.
—
Một bóng người bất ngờ chặn đường.
Là Tĩnh An.
Không… không phải.
Mặt hắn trống rỗng.
Chỉ có miệng – cười như nứt sọ.
Tay cầm một gương lớn.
Kẻ mạo danh nói:
— Ai bước qua gương… sẽ thấy điều họ không bao giờ dám nhìn.
Duy rút súng bắn thẳng. Không tác dụng.
Lữ khách gào:
— Không được! Trong giấc mơ, chỉ có ý chí thật mới thắng được hình ảnh giả!
—
Nguyệt Lâm bước tới.
— Cho tao nhìn.
Gương phản chiếu.
Cô thấy… mình năm 13 tuổi, đứng cạnh xác mẹ.
Mẹ bị tai nạn xe hơi. Cô là người đã năn nỉ mẹ ra ngoài đêm đó.
Mặt mẹ lật lại.
Không còn thịt.
Chỉ là từng câu trách móc từ chính tâm trí cô ghép thành da.
Cô bật khóc, nhưng không né.
— Tao… chịu được.
Gương vỡ.
Kẻ mạo danh gào thét, hóa tro.
—
Cả nhóm tiếp tục chạy. Mỗi người phải vượt một thử thách ký ức.
Diệp phải nghe toàn bộ những câu chửi mà con gái anh từng nói trước khi chết.
Duy đối mặt với phiên bản chính mình từng giết người vì ma túy.
Lữ khách gặp… một đứa bé mang mặt vợ ông.
—
Cuối cùng, họ đến tháp trung tâm.
Tĩnh An ngồi trên ngai. Trên đầu là vòng hào quang bằng dây thần kinh xoắn từ hàng triệu bộ não.
Anh nói:
— Nếu các ngươi kéo ta xuống…
— Ký ức sẽ mất.
— Loài người lại tiếp tục quên.
— Và những nỗi đau từng hy sinh… sẽ hóa vô nghĩa.
Nguyệt Lâm gào:
— Nhưng nếu anh không xuống…
— Chúng ta sẽ không còn là người nữa!
—
Cô chạy tới.
Tay đấm vào lớp ký ức bọc quanh người anh.
Chúng rít lên – như lũ dòi có linh hồn.
Cắn vào da cô.
Tẩy não.
Đốt ký ức.
Cô rơi xuống đất, mắt đỏ, máu trào tai.
— Tĩnh An… em không tiếc nếu phải chết…
— Nhưng em muốn anh tỉnh lại.
—
Lữ khách gào:
— Chỉ có một cách!
Ông rút ra con rối định vị.
— Người làm chủ mộng giới… phải tự chọn rời khỏi nó!
— Không thể bị cưỡng ép!
—
Duy đứng lên:
— Vậy hãy đánh thức anh ấy… bằng điều chỉ người thật mới biết!
Anh quỳ xuống, gào vào đất:
— Tĩnh An!
— Mày nhớ không?
— Lần đầu tao say rượu, mày đã cõng tao 7 cây số về nhà!
— Mày còn hét với mẹ tao là: “Bác đừng đánh, lỗi là cháu!”
Nguyệt Lâm thều thào:
— Anh từng nói… giấc mơ đẹp nhất đời anh là được ngủ yên dưới một mái nhà ấm…
— Mà không có tiếng gào.
—
Tĩnh An run lên.
Vòng hào quang rạn nứt.
Anh đứng dậy khỏi ngai.
—
Lũ ký ức thét gào:
— ĐỪNG!
— NGƯƠI BỎ ĐI, CHÚNG TA SẼ TAN BIẾN!
Anh nói:
— Tao không bỏ tụi bây.
— Nhưng tao không còn là tụi bây.
— Tao là Tĩnh An.
— Tao là con người.
— Tao chọn tỉnh.
—
Mặt đất mộng vỡ.
Cả thành phố tan như cát gặp nước.
Từng lớp mơ lùi lại.
Bầu trời trôi về ánh sáng.
Và cả nhóm bật dậy… giữa lòng hang.
Mắt mở. Mồ hôi lạnh.
Tim còn đập.
—
Tĩnh An gục vào tay Nguyệt Lâm.
— Anh… nhớ lại hết.
— Nhưng giờ… anh là anh.