Tĩnh An rơi.
Không phải kiểu rơi vật lý, mà là một cú rơi thẳng đứng vào lõi của chính mình — không có trọng lực, không có phương hướng, chỉ có vô vàn hình ảnh bắn qua tâm trí như những thước phim rối loạn.
Mỗi khung hình đều là một phiên bản của anh – có kẻ mặc áo giáp cổ đại cầm giáo, có kẻ mặc vest dính máu, có kẻ đầu trọc ngồi thiền giữa bãi chiến trường loang lổ xác người. Và ở giữa tất cả… là anh, bản thể hiện tại, run rẩy và đơn độc, như một khối ký ức bị lạc giữa những tầng thời gian đứt gãy.
Đột nhiên, một tấm gương khổng lồ hiện ra giữa hư không.
Gương không phản chiếu anh. Mà phản chiếu một nơi khác — Khu vực 0 trong tương lai gần: nơi đó cỏ đã mọc cao qua gối, máy móc hoen gỉ, mặt đất loang máu, và xác người treo ngược khắp các cột đèn. Những sinh vật không mặt bò lổm ngổm giữa ánh sáng mờ nhạt, thì thầm thứ tiếng gì đó khiến không khí méo mó.
Và ngay chính giữa khung cảnh ấy, một sinh vật cao hơn ba mét, thân thể vá từ da người, đầu là một chiếc mặt nạ gốm nứt vỡ — HẮC DÃ, đang nhìn thẳng về phía anh.
Nó đưa tay lên gõ vào tấm gương.
“Cạch.”
Một tiếng. Mạnh. Âm vang. Vỡ tung.
Tĩnh An bừng tỉnh.
Hắn đang nằm trên sàn thép lạnh, mồ hôi ướt đẫm, miệng vẫn lẩm bẩm những câu vô nghĩa. Nguyệt Lâm quỳ bên cạnh, tay giữ trán anh, còn Duy thì đang rà soát vòng ngoài bằng khẩu súng dị năng, ánh mắt nặng như chì.
— …mất kết nối mười một phút. – Cô nói nhỏ.
Tĩnh An chớp mắt, giọng khản đặc:
— Bao lâu…?
— Mười một phút. Nhưng dấu ấn trên tay anh đã đổi hình ba lần. Đến khi anh rơi vào mê thức thứ hai thì... tất cả ký ức xung quanh bắt đầu biến dạng. Tôi suýt bị hút ngược vào chính ký ức của mình.
Duy thêm vào:
— Và cái ghế ở giữa phòng tự chảy máu.
Không ai cười được.
Họ đang không ở trong thế giới logic. Mọi hiện tượng có thể chỉ là một đoạn ký ức tái hiện, hoặc lời tiên tri bằng hình ảnh – kiểu dự báo tương lai bằng chính trải nghiệm chưa xảy ra.
— Có cái gì đó mới trong tôi. – Tĩnh An nói, tay đặt lên ngực.
— Gì cơ?
— Tôi nghe được tiếng của nó… ngay cả khi tỉnh.
Nguyệt Lâm nhìn anh chăm chăm.
— Anh có biết nếu tiếp tục kết nối như thế, anh có thể mất bản thể mãi mãi không? Rồi khi quay lại, thứ tỉnh dậy không còn là anh?
— Tôi biết. Nhưng tôi không còn đường lui. Cái này – anh giơ bàn tay mang dấu ấn lên – không phải là lời nguyền. Nó là lối vào duy nhất để tôi hiểu chuyện quái gì đang diễn ra.
Tĩnh An nhìn về cuối hành lang, nơi Kho Ký Ức Phụ số 3 nằm ẩn sau một tầng cửa bảo mật. Anh tiến về phía đó, mỗi bước chân như nặng thêm một ký ức không thuộc về anh.
—
Căn phòng bên trong khác hẳn Phòng 13. Không có máy móc, không có sắt thép. Mọi bề mặt được phủ bởi gương – gương vỡ, gương mờ, gương rạn, gương phồng, gương lõm.
Giữa phòng là một khối lập phương thủy tinh đang trôi lơ lửng, bên trong chứa một đứa trẻ – khoảng tám tuổi, bất động, da tái, mắt nhắm.
Nguyệt Lâm đứng khựng lại:
— Không thể nào…
— Cái gì?
— Đó là… tôi.
Tĩnh An nhìn kỹ. Gương mặt đúng là Nguyệt Lâm, nhưng ở độ tuổi non nớt, và trong bộ đồ viện nghiên cứu ngày xưa. Cô bước lại gần khối thủy tinh, đặt tay lên mặt kính.
Mọi gương trong phòng bật sáng cùng lúc.
Từng mặt gương hiện lên những đoạn ký ức: Nguyệt Lâm trong phòng thí nghiệm, khóc trong một căn buồng kính, bị ép kết nối với vật thể ký ức khi mới sáu tuổi. Ký ức tái hiện lặp đi lặp lại như cuộn phim lỗi – ánh mắt cô bé lặp đi lặp lại câu nói:
— “Không phải là mơ. Không phải là tôi. Nó đang dùng tôi để nhớ lại chính nó.”
Duy bắn một phát vào khối thủy tinh. Vô ích. Viên đạn lệch hướng như bị hút vào thực tại khác.
Tĩnh An lúc này bỗng thấy cả người lạnh toát. Một chiếc gương phía bên trái phản chiếu anh đang cười, nhưng… trong khi bản thân anh hoàn toàn không cử động.
Trong gương, anh thấy mình tiến lại gần Nguyệt Lâm, thì thầm điều gì đó. Cô gái trong gương chết lặng. Rồi lập tức nổ tung thành ký ức trắng xoá.
Anh lập tức quay đi.
— Mọi người không được nhìn lâu. Đây không phải gương. Đây là thiết bị phản hồi ký ức tầng sâu – nó có thể buộc ý thức nhìn thấy những phiên bản có thể xảy ra, để điều khiển lựa chọn tương lai.
Diệp chui xuống núp trong góc phòng, ôm đầu:
— Nó đang xem lại quá khứ. Nó đang viết lại mình. Nó sẽ không cần người sống để tồn tại nữa.
Duy cắn răng:
— Rút. Chỗ này là bẫy nhận thức.
Họ chạy khỏi phòng, để lại tiếng cười vang vọng từ trong gương – tiếng cười của từng người trong nhóm, lặp lại không ngớt như băng cassette bị đứt.
—
Khi đã ra ngoài hành lang an toàn, Tĩnh An dựa lưng vào tường, thở gấp:
— Vậy là bọn họ không chỉ thử nghiệm ký ức… mà còn thử nghiệm cả khả năng tái định hình thực tại bằng ký ức?
Nguyệt Lâm lặng lẽ gật đầu:
— Mỗi người là một thực tại nhỏ. Ký ức – nếu đủ mạnh, nếu đủ tập trung – có thể trở thành lệnh lập trình lại cấu trúc thế giới. Và thứ đang thao túng anh… muốn dùng anh làm công cụ tái thiết nó.
Tĩnh An nhắm mắt.
Anh hiểu.
Mình không còn chỉ là người bị lôi vào chuyện này.
Anh đang trở thành trung tâm của hệ ký ức cổ đại, và nếu không kiểm soát được, chính anh sẽ là ngòi nổ cho sự lặp lại toàn cầu.
Và HẮC DÃ – giờ đây đã không còn ở ngoài kia nữa.
Nó đã ở trong anh.