HẮC DÃ

Chương 6: TẦNG GỌI TÊN


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Ba giờ sáng. Thành phố Chẩm Lộ.

Trung tâm cảnh báo thiên tai ghi nhận một hiện tượng bất thường: tầng mây phản xạ ánh sáng ngược hướng mặt đất, khiến bầu trời thành phố đổi sang màu hồng tím như bị nhiễm máu. Cùng lúc, hàng trăm người dân báo mộng du hàng loạt, mắt mở trừng trừng, miệng lẩm nhẩm cùng một câu:

“Tầng Gốc đã mở. Hãy trở về nơi ký ức bắt đầu.”

Cục Thời Gian – một đơn vị bán quân sự chuyên điều tra hiện tượng siêu hình – phát lệnh phong tỏa Vùng 0, nhưng tín hiệu liên lạc với đội tiền trạm mất toàn bộ lúc 03:19.

Tất cả đều xảy ra sau khi Tĩnh An rời Kho Ký Ức Phụ số 3 chưa đầy một tiếng.


Trong hành lang bê tông phủ rêu đen, bốn người họ bước chậm rãi, mỗi người đều đã thấm mệt – không phải vì thể xác, mà vì ý thức bị kéo dãn không ngừng. Mỗi mét hành lang đi qua là một khối áp lực vô hình, như thể không gian đang thử bóp méo chính niệm thức của họ.

Tĩnh An im lặng, tay vẫn nắm chặt khẩu súng, nhưng ánh mắt anh không còn chỉ là sự đề phòng. Trong đôi mắt ấy… có một điều gì khác đang trỗi dậy — như thể một sinh linh cổ đại đang mượn tầm nhìn của anh để quan sát hiện tại.

Duy lên tiếng trước:

— Kho Ký Ức Phụ số 2 nằm ở dưới tầng chất thải. Phải đi qua cầu thang hầm B-17. Nhưng từ năm 2005, khu vực đó đã bị đóng vì phát hiện hiện tượng trồi ngược nhân dạng.

— Ý anh là…?

— Người đi vào sẽ gặp lại một bản thể sống khác của chính mình — không phải ảo ảnh, mà là thực thể. Có ký ức, có thể tương tác. Nhưng chúng luôn cố giết kẻ “gốc”.

Nguyệt Lâm chen lời:

— Chúng là “tầng gọi tên”. Khi bản ngã bị rối loạn, thực tại sẽ tạo ra một đối trọng để cân bằng ký ức. Nếu anh không vững, bản sao đó sẽ chiếm luôn thực tại của anh.

Tĩnh An gật đầu. Anh không nói gì.

Vì trong đầu anh, giọng của HẮC DÃ đã bắt đầu lặp đi lặp lại:

“Có một người khác đang tồn tại trong ký ức của mày. Và nó... muốn làm mày trở lại đúng như cũ.”

Hầm B-17 tối om, không còn điện. Ánh đèn pin rọi theo từng bước chân. Dưới sàn là nước đen ngòm, bốc mùi như thịt người bị ngâm trong hóa chất.

Diệp đi sau cùng, lưng dựa tường, mắt liếc liên tục.

Khi họ đến đoạn bậc thang thứ 13, âm thanh đầu tiên vang lên — tiếng bước chân khác, không thuộc về ai trong bốn người.

Tĩnh An quay phắt lại.

Một bóng người đang đứng trên bậc thứ 3, nơi họ đã bước qua.

Người đó mặc đúng bộ đồ của anh. Mặt không rõ vì bóng tối. Nhưng đứng im, không nhúc nhích.

— Ai đó!? – Duy hét.

Không trả lời.

Nguyệt Lâm lùi lại, thì thầm:

— Tầng gọi tên…

Bóng người từ từ ngẩng đầu lên.

Là Tĩnh An.

Nhưng không phải anh. Đôi mắt hắn đen hoàn toàn, hai lòng bàn tay đầy những vết khắc giống y hệt dấu ấn của HẮC DÃ, nhưng sâu hơn, lan đến tận bả vai.

Hắn bước chậm xuống bậc thang, mỗi bước là một tiếng vang như kim loại nứt.

Duy chĩa súng:

— Đứng lại!

Hắn không dừng.

Nguyệt Lâm kéo tay Tĩnh An:

— Nghe tôi! Đừng phản ứng bằng cảm xúc! Nếu anh chấp nhận nó là thật, nó sẽ chiếm thực tại anh ngay lập tức!

Nhưng Tĩnh An không nghe được nữa.

Trong đầu anh, một giọng nói thì thầm:

“Mày là bản thể yếu. Mày lãng phí ký ức. Mày sợ sự thật. Để tao làm lại từ đầu. Cho cả thế giới này.”

Anh ngẩng mặt.

Cả thế giới chao đảo.

Khi mở mắt lại, anh đang đứng… trước chính mình.

Hai người. Một ánh nhìn. Một hơi thở.

Không ai biết ai là thật.

Cho đến khi bản thể kia lao đến – nhanh như bóng chớp – và đâm thẳng vào ngực anh một thanh đao bằng ký ức: hình dạng kỳ dị như được đúc từ giấc mơ bị xé, bề mặt là vô số mắt người mở trừng.

Tĩnh An không kịp né. Máu phun ra từ vai. Anh loạng choạng lùi lại.

Nguyệt Lâm hét lên, bắn một luồng ánh sáng từ cổ tay – trường năng tuyến phá ảo – đánh thẳng vào "bản thể phản chiếu". Hắn bị đẩy lùi, nhưng không biến mất, mà gào lên, giọng như hàng trăm người cùng nói:

“Mày không thể trốn. Mày là ký ức. Và ký ức… phải được tiếp diễn!”

Duy kéo Tĩnh An dậy, cả nhóm chạy khỏi hành lang. Cánh cửa tầng chất thải tự động mở ra, như có ý thức đang thao túng cơ khí bên trong.

Họ lao vào trong.

Bên trong là một hành lang gỗ cũ kỹ, như kiến trúc nhà dân những năm 1950 – không giống chút gì với cơ sở nghiên cứu cả.

— Đây là đâu? – Diệp hỏi, run run.

Nguyệt Lâm nhìn quanh, giọng khản đặc:

— Không còn trong Khu vực 0 nữa rồi…

Tĩnh An đứng dậy, lau máu từ vai. Miệng anh mím lại. Mắt đỏ ngầu.

Anh thì thầm:

— Tôi… biết nơi này…

Cả nhóm quay lại.

— Đây là… nhà tôi. Nhưng là từ một đời… mà tôi chưa từng sống.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!