HẮC DÃ

Chương 7: NHÀ KHÔNG THỜI GIAN


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Ngôi nhà trước mặt phủ đầy rêu xanh, mái ngói xám xịt bị gió đánh tung vài tấm, nhưng toàn bộ khung gỗ vẫn đứng vững, như thể nó chưa từng chịu ảnh hưởng của thời gian. Thế nhưng không khí quanh nó... dày đặc một cách kỳ quái, giống như ngưng đọng lại thành lớp màng mắt thường không thấy được.

Tĩnh An đứng trước cổng. Tay anh vô thức chạm vào cánh cửa gỗ đã mục.

Vừa chạm vào, kỷ niệm không thuộc về anh lại tuôn về như thác lũ.

Anh thấy mình — hay đúng hơn, một phiên bản khác của mình — đang chạy từ bếp ra cửa, tay cầm quyển sách dày bọc vải đỏ, sau lưng là tiếng gọi yếu ớt của người phụ nữ lớn tuổi:

— Đừng rời khỏi nơi này, con không còn thuộc về thế giới ngoài kia...

Âm thanh vỡ vụn. Tĩnh An lùi lại.

— Đây không phải là ảo giác. – Anh thở khẽ.

— Không. – Nguyệt Lâm nói, mắt vẫn đảo quanh các vách tường. – Đây là Ký ức Tự Lập.

Duy nhìn anh cảnh giác:

— Ý là?

— Có những ký ức quá mạnh, quá đau đớn hoặc quan trọng, đến mức chúng tự hình thành "không gian lưu trú". Những không gian ấy không cần người thật, vẫn có thể vận hành như thực tại. Và nếu ký ức đó thuộc về sinh thể cổ, thì nơi này... có thể vượt cả quy luật thời gian.

Diệp run rẩy sau lưng:

— Nghĩa là... nhà này không nằm ở đây, nhưng cũng không biến mất?

— Nó nằm ở giao điểm giữa ba dòng ký ức chưa hoàn chỉnh.

Nguyệt Lâm ngừng lại, nhìn Tĩnh An:

— Và anh... là điểm neo giữ cả ba.

Không ai nói gì thêm.

Tĩnh An đẩy cửa.

Cánh cửa cũ nặng, kêu két một tiếng dài rợn óc. Mùi trầm và gỗ mục xộc thẳng vào mũi. Bên trong tối om, nhưng mắt anh có thể thấy rõ: mọi thứ trong ngôi nhà giống như nơi đã sống hàng chục năm – từ tấm khăn trải bàn lem mực, chiếc quạt trần gãy cánh, đến cây nến sáp chảy dở trên bàn thờ tổ.

Và trong phòng khách, một người đàn ông đang ngồi quay lưng, tay đặt trên bàn cờ đá.

Tĩnh An siết chặt khẩu súng nhưng không giơ lên. Người đó mặc áo dài đen, tóc buộc thấp, vai hơi gù, bàn tay gân guốc. Không có tiếng hô hấp. Không có chuyển động.

Chỉ có một câu nói lạnh như gió sớm:

— Đã lâu lắm rồi… mày mới chịu về.

Cả nhóm đứng sững.

Người đàn ông từ từ quay lại.

Khuôn mặt ông giống Tĩnh An như đúc, chỉ khác là đôi mắt hoàn toàn trắng, không con ngươi, không lòng đen, chỉ là hai hố ánh bạc sâu hút như gương soi ký ức.

— Ngươi là ai? – Tĩnh An lên tiếng.

— Ta là người cuối cùng giữ lại ký ức nguyên thủy của Hắc Dã. Còn mày… là bản thể được sinh ra để tiếp nối ta.

Duy bật chốt an toàn súng, nhưng Nguyệt Lâm chặn lại.

Người kia nhìn lướt qua ba người còn lại, rồi nhìn thẳng Tĩnh An:

— Mày nghĩ vì sao cơ thể chịu đựng được liên kết với Tầng Gốc? Vì sao ký ức lạ không làm mày phát điên?

— ...

— Vì mày không phải hoàn toàn là người. Mày mang cốt ký ức cổ đại, được cấy ghép, điều chỉnh gen từ trước khi sinh ra. Mày là "kẻ tái tổ chức thực tại".

Tĩnh An siết tay, toàn thân nóng bừng:

— Tôi không phải công cụ của ai cả!

— Mày không phải. Nhưng mày được sinh ra để làm điều đó. Và Hắc Dã… là phần ký ức bị chôn sống trong máu mày.

Không khí trong phòng thay đổi.

Tường nhà bỗng dãn ra như cao su, bàn ghế bắt đầu chảy nhão, và bức tường phía sau người kia vỡ ra thành hư không — để lộ một cánh cửa đá lớn, phủ đầy ký tự ngược, ở giữa là biểu tượng mắt người bị khâu kín bằng chỉ đỏ.

— Đó là cánh cổng dẫn vào Lõi Ký Ức, nơi Hắc Dã thực sự tồn tại.

— Nếu tôi vào, tôi có thể tiêu diệt nó?

Người kia lắc đầu:

— Mày không thể giết ký ức. Nhưng mày có thể sửa lại nó — nếu mày đủ mạnh để giữ được chính mình trong lúc làm điều đó.

— Và nếu không?

— Thế giới sẽ bị viết lại. Tất cả. Mọi người sẽ sống trong một ký ức đã sai, nhưng tin đó là thật.

Tĩnh An nhìn cánh cổng đá.

Cả thân thể anh run nhẹ, nhưng bàn tay lại lạnh lạ thường — như đang được dắt đi bởi một điều gì đó sâu hơn bản năng.

Anh bước tới.

Ngay khi anh chạm vào mặt đá, cánh cổng nứt ra từng mảnh nhỏ, phát sáng từ bên trong.

Một âm thanh vang vọng trong đầu tất cả mọi người:

“Cửa đã mở. Thời gian không còn là hàng dọc. Ký ức sẽ nối thẳng vào hiện tại.”

Cả nhóm bị hút vào bên trong cánh cổng. Cảm giác như rơi qua tầng tầng lớp lớp ký ức – không của riêng ai – lồng lộn như lưới, quấn lấy da thịt, cắt vụn cảm xúc.


Tĩnh An mở mắt.

Họ đang đứng trong một thế giới hoàn toàn khác.

Trời đen như mực. Đất nứt gãy. Các tòa nhà mọc ngược từ trời, xoắn ốc như ruột gan. Không có gió, không có sự sống. Chỉ có những kết cấu tưởng tượng được tạo ra từ giấc mơ đã quên.

Và ở trung tâm, HẮC DÃ, giờ đã hoàn chỉnh.

Không còn mặt nạ. Khuôn mặt hắn chính là Tĩnh An, nhưng đôi mắt là hai lỗ đen nuốt ánh sáng. Toàn thân hắn là những đoạn ký ức di động — bàn tay là cảnh chiến tranh, vai là cảnh mất mẹ, ngực là những cái chết lặp lại…

Hắn bước tới, không tiếng động.

Và mỉm cười:

— Tao đã chờ mày rất lâu.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!