HẮC DÃ

Chương 8: KHI KÝ ỨC BIẾN DẠNG


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Không khí trong thế giới này... không có mùi.

Không có gió, không có âm thanh nền, không một chuyển động nào từ bầu trời đen như hắc thủy. Mọi thứ đều lặng như mặt gương, chỉ phản chiếu đúng một thứ: nỗi sợ nguyên thủy không tên.

Tĩnh An siết chặt bàn tay – nơi dấu ấn đen giờ đây đã lan ra tận bả vai, như mạng lưới ký tự cổ uốn lượn dưới da, đôi chỗ thậm chí còn phồng lên như mạch máu sống, phát sáng yếu ớt mỗi khi tim anh đập.

HẮC DÃ đứng cách anh chưa đến mười mét.

Hắn không còn là một hình nhân lắp ghép da người, mà giờ đây mang hình dáng y hệt Tĩnh An — từ vóc dáng đến cách đứng, chỉ khác ở đôi mắt đen như hố sâu, và nụ cười không bao giờ biến mất trên gương mặt.

— Cuối cùng... — HẮC DÃ cất giọng. Âm thanh vọng ra từ không gian xung quanh, chứ không phải miệng hắn. — Mày đã bước vào vùng lõi. Nơi mọi cái tên đều trở về điểm bắt đầu.

Tĩnh An không trả lời. Anh nhìn về phía sau — Duy, Nguyệt Lâm, Diệp vẫn còn ở đó, nhưng hình ảnh của họ bắt đầu rung nhẹ, như thể bị nhiễu sóng thời gian.

Nguyệt Lâm gọi:

— Cẩn thận! Đây là nơi nó có thể viết lại thực tại theo ký ức của chính nó! Đừng tin bất cứ điều gì!

Nhưng câu nói vừa dứt, giọng cô bỗng lặp lại — y hệt, từng từ — và sau đó, mọi người xung quanh đều biến mất, thay vào đó là những bản sao đang lặp đi lặp lại cử chỉ, ánh nhìn, hành vi như búp bê cuộn dây.

Một bản sao của Duy đang mím môi lau súng, lặp đi lặp lại cùng một thao tác.
Một bản sao của Diệp đứng dựa tường, mắt dại đi, lẩm nhẩm: "Đừng mở, đừng mở, đừng mở…"
Nguyệt Lâm thì ngồi trên ghế đá, đọc sách, và mỗi khi ngẩng lên, ánh mắt cô lại trống rỗng như người chết đuối.

Tĩnh An nhìn quanh, hít sâu. Cả thế giới giờ đã là ký ức, và hắn – người đang đối diện – chính là lõi nguồn của ký ức đó.

HẮC DÃ cười.

— Mày không nhớ đâu. Nhưng ký ức thì không cần mày nhớ. Nó vẫn sống. Trong máu. Trong thần kinh. Trong từng giấc mơ mày sợ nhất.

Hắn giơ tay.

Không gian phía sau hắn tách đôi như xé một bức rèm vải, để lộ hàng loạt hình ảnh động: từng cảnh đời của Tĩnh An — hoặc là những phiên bản gần giống — hiện ra như đang chiếu phim trên mặt đất:

— Một Tĩnh An đang bắn thẳng vào người mẹ vì nhầm tưởng đó là dị thể.
— Một Tĩnh An ngồi gào khóc trong phòng trắng, vẽ hàng trăm bức tranh một người đàn ông không mặt.
— Một Tĩnh An khác đang bị phẫu thuật khi còn là thai nhi – bị tiêm chất đen vào tủy sống.

— Tất cả là mày. — HẮC DÃ nói. — Từng mảnh. Từng lỗi. Từng bí mật mà họ muốn giấu đi. Tao chỉ là tập hợp. Tao không phải ác quỷ. Tao là sự hoàn chỉnh của mày.

Tĩnh An lùi một bước.

— Mày không phải tao.

— Không. Tao là một phần mà mày không muốn đối mặt. Tao là những ký ức mà mày quên đi, hay bị buộc phải quên. Nhưng tao vẫn sống. Và giờ… tao muốn được làm lại thế giới. Một thế giới nơi không ai cần lãng quên.

Cả mặt đất rung nhẹ.

Từ phía chân trời, những sinh vật mặt người thân nhện bắt đầu bò tới — hàng ngàn con — mỗi con đều mang khuôn mặt từng người Tĩnh An từng gặp. Chúng gào lên, cào đất, kêu như đứa trẻ.

Nguyệt Lâm — bản thể thật sự — chạy ra từ làn sương đen, hét lớn:

— Anh phải đối đầu nó từ gốc! Dùng ký ức thật sự của mình, đè lại ký ức mà nó tạo ra!

— Tôi không nhớ!

— Anh không cần phải nhớ! Hãy chọn!

Tĩnh An nhắm mắt. Tay siết lại.

Đúng.

Ký ức không cần phải đầy đủ. Nó chỉ cần ý chí để giữ lấy điều gì đó đúng.

Anh mở mắt.

Bàn tay trái anh — nơi từng được cấy dấu ấn — bắt đầu cháy sáng. Chữ cổ đổi hình. Mạch máu chuyển sang ánh bạc.

Từ lưng anh, một luồng sáng bung ra — là ký ức về người anh trai đã chết trong vụ thử nghiệm gen, là ký ức về con chó anh nuôi lúc nhỏ, là người phụ nữ từng nắm tay anh khi toàn đội chết trong chiến dịch 03.

Tất cả hiện lên, xoay tròn quanh anh, đan thành một vòng tròn ký ức sống — loại ký ức không bị thao túng.

— Tao không cần toàn bộ ký ức. Tao chỉ cần những gì tao chọn tin là thật.

HẮC DÃ gầm lên. Mặt đất vỡ. Những con nhện người lao tới.

Tĩnh An lao vào hắn.

Hai bản thể chạm nhau như hai dòng ký ức đối nghịch, nổ tung thành hàng vạn hình ảnh xoay tròn.

Bên trong vòng lốc ấy, họ vật lộn như hai bóng ma, mỗi cú đấm tung ra là một đoạn đời vỡ nát.

Mỗi lần HẮC DÃ đánh, là một ký ức sai được nhồi vào não Tĩnh An.
Mỗi lần Tĩnh An phản công, là một ký ức thật bị dồn sức ép đè lên giả mạo.

Cuối cùng, Tĩnh An ghì được HẮC DÃ xuống mặt đất ký ức — mặt đất lập tức biến thành vô số mảnh vỡ – mỗi mảnh là một lựa chọn sai lầm từng có.

HẮC DÃ cố trườn ra, gào lên:

— Mày không thể tiêu diệt ký ức! Tao là sự thật!

Tĩnh An thì thầm:

— Mày là cơn ác mộng mà tao cho phép tồn tại quá lâu.

Anh giơ tay.

Vòng ký ức sống xoay tròn, ánh sáng bạc chói lên. Anh ấn bàn tay mình — mang dấu ấn — lên trán HẮC DÃ.

Ánh sáng nổ tung.

HẮC DÃ hét như hàng nghìn đứa trẻ cùng lúc, thân thể phân rã, biến thành khói, rồi bị hút ngược vào lòng đất.

Toàn bộ không gian bắt đầu sụp đổ.

Tĩnh An mở mắt.

Anh nằm trong ngôi nhà cũ.

Ba người còn lại vây quanh anh. Mồ hôi ướt trán, mạch đập mạnh.

— Hết rồi. – Nguyệt Lâm nói khẽ.

Duy gật đầu:

— Dấu ấn đã mất năng.

Diệp bật khóc, ôm đầu:

— Tầng Gốc... đang rút lui…

Tĩnh An ngồi dậy. Anh nhìn quanh. Mọi vật trong nhà bắt đầu mờ dần — đúng như một ký ức đang tan.

Anh biết, mình vừa giành lại thực tại.

Nhưng… sâu trong cơ thể, vẫn còn một vệt sáng bạc, như di sản từ cõi ký ức.

Và anh biết… cuộc chiến chỉ vừa bắt đầu.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!