Phi thuyền của nhóm đặc nhiệm vẫn trôi lơ lửng quanh Hắc Nguyên Tinh. Không gian xung quanh rực rỡ những tia sáng xanh lam và đỏ rực, ánh sáng nhấp nháy theo nhịp điệu mà nhóm chưa thể giải mã hoàn toàn. Mọi dữ liệu thu thập được đều được chuyển thẳng về ISSC trên Trái đất, nơi Eleanor Zhang cùng các nhà khoa học đang phân tích với nhịp độ gấp đôi bình thường.
“Các xung năng lượng mà chúng ta quan sát được… không giống bất cứ công nghệ nào từng xuất hiện trên Trái đất,” Sofia nói, mắt mở to nhìn vào màn hình. Các xung ánh sáng tạo thành những hình dạng ba chiều, mô phỏng các khối đa diện liên kết với nhau theo hình học kỳ lạ. “Đây là dạng công nghệ siêu lượng tử, sử dụng ánh sáng, năng lượng và vật chất một cách kết hợp. Nó vượt xa mọi định luật vật lý mà chúng ta từng biết.”
Adrian Kael bước lại gần, giọng trầm: “Chúng ta đang chứng kiến thứ mà con người chưa từng tưởng tượng: một hệ thống mà từng phần của nó vừa là máy móc, vừa là sinh vật sống, và thậm chí có khả năng tự sửa chữa, tự phát triển theo phản ứng của môi trường xung quanh.”
Marcus Lee gật đầu, đôi mắt nghiêm trọng. “Nếu những gì Sofia nói là đúng, thì Hắc Nguyên Tinh không chỉ là một sinh vật ngoài vũ trụ, mà còn là một nền văn minh công nghệ sống. Mọi hành động của chúng ta đều bị theo dõi, đánh giá và phản ứng ngay lập tức.”
Bên ngoài cửa sổ, Hắc Nguyên Tinh lóe lên những xúc tu ánh sáng mới, kéo dài theo hướng phi thuyền. Các xúc tu này không cố chạm vào phi thuyền, mà như đang phát hiện và phân tích thiết bị của con người. Liam Carter quan sát dữ liệu, giọng run run nhưng tập trung: “Các cảm biến của chúng ta đang ghi nhận phản ứng tức thời. Khi chúng ta thay đổi quỹ đạo, ánh sáng phản ứng theo từng miligiây. Đây là một công nghệ tương tác theo thời gian thực, mà chúng ta chưa từng thấy trên Trái đất.”
Sofia phóng to dữ liệu trên màn hình: “Nếu tôi giải thích chính xác… công nghệ này kết hợp giữa lượng tử, ánh sáng, từ trường, và năng lượng không gian. Nó có thể điều khiển vật chất từ xa, mô phỏng các dạng sống, và thậm chí tạo ra môi trường tự cân bằng. Đây không phải là máy móc thông thường. Đây là một dạng công nghệ sống.”
Adrian nhíu mày, ánh mắt lóe lên sự lo lắng và tò mò. “Điều đó đồng nghĩa với việc Hắc Nguyên Tinh có thể tạo ra mọi thứ nó cần, kiểm soát môi trường xung quanh, và thậm chí thay đổi hành tinh nếu muốn. Chúng ta đứng trước một sức mạnh vượt xa trí tưởng tượng con người.”
Marcus Lee nhìn quanh khoang phi thuyền: “Nếu công nghệ này rơi vào tay con người, nó sẽ thay đổi hoàn toàn cả nhân loại. Nhưng mặt khác, nếu chúng ta hành động sai, chúng ta có thể kích hoạt phản ứng phòng vệ từ sinh vật.”
Bất chợt, một xung ánh sáng xanh chớp lên gần khoang phi thuyền. Các cảm biến báo động vang lên, nhưng Liam đã điều chỉnh trường điện từ bảo vệ kịp thời. Ánh sáng biến đổi thành những dạng hình học ba chiều phức tạp, giống như một thông điệp trực tiếp từ Hắc Nguyên Tinh. Sofia nhìn chăm chú: “Đây là một dạng giao tiếp, nhưng bằng công nghệ chứ không phải ngôn ngữ. Nó kết hợp ánh sáng, hình học và năng lượng.”
Adrian trầm ngâm: “Chúng ta phải hiểu được cơ chế hoạt động của nó. Đây không chỉ là thông điệp, mà còn là cách nó tương tác với chúng ta. Nếu hiểu được công nghệ này, chúng ta có thể dự đoán hành động của Hắc Nguyên Tinh.”
Trong khi nhóm nghiên cứu giải mã các xung năng lượng, Adrian quyết định tiến gần hơn một chút, nhưng vẫn giữ khoảng cách an toàn. Phi thuyền trôi vào một “vùng ánh sáng” mà sinh vật tạo ra, nơi các xúc tu dường như kết hợp với nhau, tạo thành những cổng năng lượng nhỏ. Sofia ghi nhận: “Những cổng năng lượng này có thể là phương tiện vận chuyển hoặc truyền dữ liệu trực tiếp. Nó sử dụng ánh sáng và năng lượng lượng tử để truyền thông tin mà không cần sóng radio hay cơ chế thông thường.”
Marcus Lee lo lắng: “Nếu phi thuyền đi vào các cổng đó mà không hiểu cơ chế, chúng ta có thể bị… hấp thụ, hoặc hư hại toàn bộ hệ thống.”
Adrian ra lệnh: “Chỉ quan sát, không thử nghiệm. Mọi hành động mạo hiểm sẽ được quyết định sau khi giải mã dữ liệu.”
Liam điều chỉnh thiết bị để ghi lại mọi xung ánh sáng và biến dạng không gian. “Tôi chưa từng thấy thứ gì tương tự. Đây là công nghệ sống, có khả năng tự sửa chữa và phản ứng ngay lập tức với bất kỳ thiết bị ngoại lai nào. Nó như… một sinh vật và máy móc kết hợp trong cùng một hệ thống.”
Sofia phóng to dữ liệu, chỉ vào một chuỗi xung. “Nếu chúng ta giải mã thành công, có thể biết được ý đồ của Hắc Nguyên Tinh, và thậm chí học hỏi công nghệ của nó. Nhưng khả năng sai lầm là cực kỳ cao. Mỗi xung ánh sáng đều có thể thay đổi cấu trúc vật chất xung quanh, và chúng ta chưa biết hết hậu quả.”
Adrian lặng im nhìn vào sinh vật ngoài vũ trụ. “Hắc Nguyên Tinh không chỉ vượt xa Trái đất về công nghệ, mà còn vượt xa về trí tuệ. Nó không hành động bừa bãi; mỗi phản ứng đều có mục đích. Chúng ta phải hiểu, trước khi chúng ta làm gì đó gây ra thảm họa.”
Bên ngoài, Hắc Nguyên Tinh biến đổi liên tục. Các bề mặt tối đen trở nên trong suốt, ánh sáng xanh lam tràn ra, tạo thành các mạng lưới năng lượng khổng lồ bao quanh nó. Những mạng lưới này không chỉ phát sáng, mà còn dường như tạo ra trường lực bảo vệ, ngăn cản bất kỳ vật thể nào tiếp cận quá gần.
Liam thì thầm: “Nếu đây là hệ thống phòng vệ của nó, con người chưa bao giờ tạo ra thứ gì tương tự. Ngay cả các công nghệ hiện đại nhất trên Trái đất cũng chỉ là trò chơi trẻ con so với nó.”
Adrian nhíu mày, ánh mắt kiên định: “Chúng ta không có quyền đánh giá thấp. Mục tiêu là học hỏi, thu thập dữ liệu và tìm ra điểm yếu nếu cần. Nhưng trước hết, chúng ta phải hiểu cơ chế hoạt động của nó. Công nghệ này không tưởng… nhưng chúng ta có thể giải mã từng bước.”
Sofia bắt đầu giải mã dữ liệu ánh sáng bằng thuật toán lượng tử, kết hợp các mô hình hình học và tần số năng lượng. “Nếu thành công, chúng ta sẽ hiểu được cách Hắc Nguyên Tinh tương tác với không gian, cách nó truyền tải thông tin, và thậm chí có thể đoán trước hành động tiếp theo.”
Adrian đứng nhìn ra cửa sổ phi thuyền. Những xúc tu ánh sáng đang di chuyển, nhẹ nhàng nhưng uy lực. “Chúng ta đang đối diện với một nền văn minh công nghệ sống, một sinh vật ngoài vũ trụ vượt xa tất cả những gì con người biết. Đây không chỉ là khám phá khoa học, mà là bài học về sức mạnh và trí tuệ mà nhân loại chưa từng trải qua.”
Marcus Lee thở dài: “Nếu loài người học hỏi được công nghệ này, nó sẽ thay đổi cả thế giới. Nhưng nếu chúng ta sai lầm, hậu quả sẽ không thể tưởng tượng nổi.”
Adrian gật đầu, ánh mắt kiên quyết: “Chúng ta phải thành công. Đây là bước đầu tiên để loài người đối diện với Hắc Nguyên Tinh. Mỗi dữ liệu, mỗi xung ánh sáng… đều quan trọng. Đây là cơ hội duy nhất để học hỏi và tồn tại.”
Phi thuyền tiếp tục lơ lửng quanh Hắc Nguyên Tinh, thu thập dữ liệu và quan sát các thay đổi trong cấu trúc công nghệ. Nhóm đặc nhiệm hiểu rằng công nghệ không tưởng của Hắc Nguyên Tinh là chìa khóa để hiểu ý đồ và khả năng của thế lực ngoài vũ trụ, nhưng đồng thời cũng là nguy cơ chết chóc nếu họ sai lầm.
Ánh sáng từ sinh vật lan tỏa khắp không gian, huyền bí nhưng uy lực, nhắc nhở rằng nhân loại chưa bao giờ cô đơn, và rằng Trái đất đang đứng trước một kỷ nguyên công nghệ vượt ngoài trí tưởng tượng.
Kết thúc chương 7.