Kỳ không thể ngủ được. Sau cuộc đối thoại khiêu khích với Hạ, những lời nói của cô cứ ám ảnh trong đầu cậu. Cô đã gieo vào lòng cậu hạt giống của sự hoài nghi và khao khát bị cấm đoán. Cậu tự nhủ mình phải tránh xa Hạ, phải quay lại với sự bình yên của An.
Sáng hôm sau, An nhắn tin rủ Kỳ sang nhà cô ăn tối. Mẹ An đi vắng, và đó là cơ hội hiếm có để họ có một buổi tối riêng tư đúng nghĩa.
Đúng giờ hẹn, Kỳ mang sang một hộp kem dâu tây mà An yêu thích. Căn nhà vắng lặng và ấm cúng. An mặc đồ ngủ bằng lụa màu hồng nhạt, mái tóc xõa ngang vai. Cô bé dịu dàng bày biện bữa tối, không gian ngập tràn mùi hương dễ chịu của thức ăn và hoa nhài.
"Lâu lắm rồi chúng ta mới được ở riêng thế này," An nói, giọng thì thầm đầy ý nhị.
Họ ăn tối, cùng nhau xem một bộ phim hoạt hình cũ trên ghế sofa. An rúc vào vai Kỳ, cảm giác mềm mại và ấm áp của cô khiến Kỳ cảm thấy an toàn và nhẹ nhõm sau những căng thẳng đêm qua. Đây mới là nơi cậu thuộc về.
Kỳ ôm An ghì chặt, hít hà mùi hương dịu nhẹ từ mái tóc cô. Cảm xúc yêu thương thuần khiết dâng trào, xua tan đi hình bóng gợi cảm của Hạ.
"An," Kỳ gọi tên cô, giọng nói trầm ấm. "Tớ yêu cậu. Tớ muốn chúng ta sẽ luôn như thế này."
"Tớ cũng vậy, anh Kỳ," An đáp lại, ngước nhìn cậu với ánh mắt long lanh đầy tin tưởng.
Kỳ cúi xuống. Nụ hôn của họ nhẹ nhàng, ngọt ngào và vụng về như lần đầu tiên. Nó không có sự mãnh liệt hay áp đặt, mà chỉ có sự xác nhận tình cảm của hai người trẻ tuổi.
Khi cả hai đang chìm đắm trong khoảnh khắc lãng mạn đó, tiếng chuông cửa bất ngờ vang lên, xé toạc sự yên tĩnh của căn phòng.
An và Kỳ giật mình. "Ai thế nhỉ? Mẹ tớ bảo sẽ về trễ cơ mà?"
Kỳ nhíu mày. Anh có một linh cảm không tốt.
An đi ra mở cửa. Và đúng như dự đoán, người đứng ngoài là Hạ.
Hạ không mặc trang phục nhàu nhĩ hay áo lụa mỏng như đêm qua. Cô mặc một chiếc váy ngắn màu đỏ rượu, ôm sát cơ thể, khiến cô trông nổi bật và quyến rũ một cách công khai. Cô mang theo một túi đồ, trong đó có một chai rượu vang và một bộ bài.
"Xin lỗi đã làm phiền buổi hẹn hò ngọt ngào của hai đứa," Hạ nói, giọng điệu ngọt ngào nhưng ánh mắt sắc lạnh và giễu cợt. "Mẹ bảo tôi sang đây ngủ với An tối nay, sợ nó ở một mình buồn."
An lộ rõ vẻ bối rối và không vui, nhưng không dám phản kháng. "Chị Hạ..."
"Vào đi, Kỳ," Hạ mỉm cười với Kỳ, nụ cười đó giống như một lời mời gọi vào một trò chơi nguy hiểm. "Dù sao thì một người cũng cô đơn, hai người thì hơi buồn tẻ. Thêm tôi vào, chúng ta sẽ có một buổi tối thú vị hơn đấy."
Buổi tối lãng mạn của Kỳ và An đã bị Hạ thao túng và cướp đoạt chỉ trong vài giây.
Họ dọn dẹp phòng khách. Hạ nhanh chóng chiếm lấy vị trí trung tâm, mở nhạc lớn hơn một chút, và rót rượu.
"Chúng ta không thể uống rượu đâu, chị Hạ. Tụi em còn phải giữ tỉnh táo," An rụt rè lên tiếng.
"Ối dào," Hạ nhún vai. "Chút rượu vang này chỉ đủ để các cậu cởi mở hơn thôi, cô bé. Đêm nay, chúng ta chơi Truth or Dare (Thật hay Thách) nhé?"
Kỳ biết rõ mục đích của Hạ. Cô không muốn một buổi tối bình yên. Cô muốn thử thách giới hạn, muốn phơi bày những bí mật và khát khao thầm kín.
An tỏ ra lưỡng lự, nhưng Hạ đã bắt đầu rút lá bài đầu tiên.
"An trước nhé. Thật hay Thách?"
"Thật," An nói nhỏ, khuôn mặt hơi tái nhợt.
Hạ đưa ánh mắt dò xét từ An sang Kỳ, rồi lại quay lại An. "Thật lòng đi, An. Lần gần nhất em nhìn lén Kỳ mà cậu ấy không biết, là khi nào? Và em nhìn thấy điều gì?"
Mặt An đỏ bừng. Cô bé lúng túng nhìn xuống sàn nhà, không dám đối diện với ánh mắt trực diện của Hạ.
"Tớ... tớ không nhớ rõ lắm."
"Nói dối," Hạ cười khẩy. "Tôi đã nói, rượu giúp cởi mở mà. Hay để tôi giúp em nhớ lại? Là khi em thấy cậu ấy cởi trần thay áo sau khi tập thể dục phải không? Em đã thấy đường nét nào trên cơ thể cậu ấy khiến em xao xuyến?"
Lời nói của Hạ trần trụi và khiêu khích đến mức An gần như bật khóc. Kỳ cảm thấy tức giận với Hạ, nhưng đồng thời, cậu lại cảm thấy kích thích bởi sự táo bạo này.
"Đủ rồi, Hạ," Kỳ lên tiếng, giọng nói có chút gằn.
An thì thầm, giọng run rẩy: "Là... là hôm qua. Lúc anh Kỳ đi bơi về. Tớ thấy lưng anh ấy... có vết sẹo nhỏ... và tớ thấy ấm áp."
Lời thú nhận ngây thơ của An khiến không khí dịu đi một chút, nhưng sự căng thẳng vẫn còn đó.
"Được rồi, đến lượt Kỳ," Hạ nói, đưa bộ bài cho cậu.
"Thách," Kỳ nói, quyết định đối mặt trực tiếp với Hạ.
Hạ mỉm cười, nụ cười thỏa mãn vì cô biết mình đã nắm được quyền kiểm soát. Cô nhấp một ngụm rượu vang đỏ, nhìn Kỳ bằng ánh mắt sắc lạnh và thử thách.
"Thách cậu... chạm vào nơi cậu khao khát nhất trên người cô ấy (An), nhưng không được để cô ấy nhận ra. Nếu An biết, cậu thua."
Lời thách thức này quá giới hạn. Nó không chỉ là một trò chơi, mà là một phép thử về ham muốn và sự tinh tế của Kỳ. Nó yêu cầu cậu phải hành động lén lút, xâm phạm sự riêng tư của An ngay trước mặt Hạ.
Mặt Kỳ nóng rát. An vẫn đang nhìn cậu với ánh mắt ngơ ngác chưa hiểu hết ý nghĩa của lời thách.
Kỳ quay sang An. An đang ngồi sát bên cậu, đầu hơi cúi xuống vì sự bối rối từ câu hỏi trước.
Khao khát nhất?
Đó là đôi môi mềm mại vừa hôn cậu? Hay là mái tóc thơm tho này?
Không. Sự khao khát của Kỳ không chỉ là thể xác, mà là một lời xác nhận tình cảm.
Kỳ nhẹ nhàng nghiêng người về phía trước, giả vờ với lấy điều khiển TV. Khi cơ thể cậu lướt qua vai An, cậu dừng lại.
Bàn tay Kỳ lướt nhẹ, gần như vô hình, chạm vào cổ tay An, nơi có mạch đập mềm mại và nhạy cảm nhất. Ngón cái của cậu nhẹ nhàng miết một đường nhỏ, cực kỳ tinh tế, trên lớp da mịn màng của cô.
Chỉ là một cái chạm nhanh và hờ hững, dễ bị nhầm lẫn với sự vô tình khi cậu với tay.
An không hề nhận ra. Cô vẫn tập trung vào màn hình TV đang phát lại một cảnh cũ.
Kỳ rút tay về, tim cậu đập mạnh như muốn nhảy khỏi lồng ngực. Cảm giác cấm kỵ và kích thích khi thực hiện một hành động gợi cảm thầm kín trước mặt Hạ khiến cậu choáng váng.
"Được rồi, Hạ. Tôi xong rồi. An, cậu có cảm thấy gì không?" Kỳ hỏi.
An ngước lên, ngây thơ lắc đầu. "Không, tớ chỉ thấy hơi lạnh thôi."
Hạ nhìn Kỳ, ánh mắt nhíu lại đầy bất ngờ nhưng cũng có chút thỏa mãn. Cô đã nghĩ Kỳ sẽ chạm vào má hoặc tóc, nhưng cái chạm sâu sắc và tinh tế vào mạch đập lại chứng minh Kỳ không ngây thơ như cô tưởng.
"Chúc mừng, Kỳ," Hạ nói, giọng cô trở nên trầm hơn. "Cậu thắng rồi. Hóa ra, cậu không chỉ biết nhìn lén mà còn biết cả cách chiếm hữu thầm kín nữa."
Kỳ không đáp lại, nhưng cậu biết, từ giây phút này, trò chơi đã thực sự bắt đầu. Ánh sáng ngọt ngào của An đã bị bóng tối mờ ám của Hạ bao phủ.