hai cô bé hàng xóm

Chương 4


trướcsau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Trò chơi "Thật hay Thách" kết thúc trong không khí nặng nề và căng thẳng. An không nhận ra sự ám chỉ sâu xa trong lời thách của Hạ, nhưng cô bé cảm thấy mệt mỏi và bối rối trước sự thẳng thắn thái quá của chị họ.

Hạ vẫn ung dung uống rượu vang, đôi mắt sắc lạnh và thỏa mãn lướt qua Kỳ, như thể cô vừa hoàn thành một màn trình diễn thành công. Kỳ cảm thấy căm ghét sự thao túng của cô, nhưng cũng mệt mỏi vì phải chống lại sự mê hoặc đến từ người phụ nữ này.

Chẳng bao lâu sau, An gục đầu xuống sofa, chìm vào giấc ngủ say sưa. Có lẽ do căng thẳng quá độ hoặc do chút rượu vang mà Hạ đã chu đáo rót cho cô bé.

Kỳ nhẹ nhàng vén tóc An, nhìn gương mặt ngủ yên của cô bé. Gương mặt đó thuần khiết và ngây thơ đến mức khiến trái tim Kỳ quặn thắt vì cảm giác tội lỗi.

"Cậu nhìn gì đấy?" Giọng Hạ vang lên trầm ấm ngay sát bên tai Kỳ.

Kỳ giật mình quay lại. Hạ đã ngồi xuống bên cạnh cậu, khoảng cách giữa hai người giờ đây chỉ còn vỏn vẹn vài centimet. Mùi hương nước hoa gợi cảm và hương rượu vang nồng nàn của cô bao trùm lấy cậu.

"Cô nên về phòng đi, Hạ," Kỳ thì thầm, cố giữ khoảng cách. "An đã ngủ rồi. Tôi cũng sẽ về."

"Về sao? Không vội thế chứ," Hạ cười khẽ. "Cậu có vẻ lo lắng nhỉ. Sợ rằng chỉ cần ở cạnh tôi thêm một phút nữa, những gì cậu cố gắng che giấu sẽ bị phơi bày hết sao?"

Cô nghiêng người, đưa tay chạm vào chai rượu vang trên bàn, ngón tay thanh mảnh và dài của cô lướt nhẹ trên thân chai thủy tinh lạnh.

"Cậu có biết không, Kỳ? An là ánh sáng, nhưng cậu lại bị thu hút bởi bóng tối."

"Tôi yêu An," Kỳ dứt khoát nói, giọng nói đầy quyết tâm.

Hạ đưa tay lên, nhẹ nhàng chạm vào gò má Kỳ. Lần chạm này mềm mại nhưng đầy dò xét, hoàn toàn khác với cái chạm vô tình hay vụng về của An. Nó là một cái chạm có chủ đích, đánh thẳng vào mọi giác quan của Kỳ.

"Tình yêu. Từ ngữ nhàm chán làm sao," Hạ nói, ánh mắt nhíu lại đầy sự thất vọng giả tạo. "Thế còn khao khát thì sao? Cậu đã bao giờ khao khát đến mức mất kiểm soát chưa, Kỳ? Cậu có bao giờ muốn chiếm hữu một ai đó đến mức quên hết mọi quy tắc chưa?"

Hạ hạ giọng, thì thầm vào tai Kỳ. "Cái cách cậu miết tay vào cổ tay An ban nãy... không phải là tình yêu đâu. Đó là ham muốn thầm kín, một cách xâm phạm tinh tế để khẳng định rằng cô ấy thuộc về cậu."

Kỳ cảm thấy toàn thân nóng ran, nhịp tim đập loạn xạ như muốn nổ tung. Cô đã nhìn thấy tất cả, cô đã bóc trần cảm xúc thầm kín nhất mà cậu cố gắng che giấu. Cảm giác xấu hổ và kích thích hòa quyện vào nhau.

"Cô... cô quá trần trụi," Kỳ lắp bắp.

"Là cậu chưa đủ thành thật với bản thân mình thôi," Hạ đáp. Cô cười, nụ cười quyến rũ và giễu cợt khiến Kỳ quay cuồng.

Hạ đột ngột đứng dậy. Cô cúi xuống, rất gần An đang ngủ, vén chăn đắp cho cô bé một cách dịu dàng – một cử chỉ ngọt ngào hoàn toàn trái ngược với lời nói của cô. Sau đó, cô quay sang Kỳ.

"Tình yêu thì có thể chờ đợi. Nhưng tuổi trẻ và khát khao thì không," Hạ nói.

Cô bước đến cửa ra vào, tay đặt lên nắm cửa. "Ngày mai, cậu hãy suy nghĩ kỹ về những điều tôi nói. Về việc cậu đang cố gắng trở thành người mà cậu không phải."

"Cô Hạ!" Kỳ gọi cô, giọng gằn và đầy sự căm phẫn không che giấu. "Cô đang cố gắng phá hoại mối quan hệ của chúng tôi. Cô có thù hằn gì với tôi sao?"

Hạ quay đầu lại. Ánh mắt cô giờ đây trống rỗng, không còn sự khiêu khích nữa.

"Không thù hằn. Chỉ là tôi chán nhìn thấy sự hoài phí thôi. Cậu có mọi thứ để trở nên mãnh liệt, nhưng cậu lại chọn sự nhút nhát."

Cô bước lại gần Kỳ lần nữa. Lần này, cô không chạm vào má cậu. Cô đưa tay lên vuốt nhẹ cổ áo sơ mi của Kỳ.

"Tôi tặng cậu một thứ để nhớ về buổi tối nguy hiểm này."

Nói rồi, Hạ áp đôi môi căng mọng của cô lên cổ áo sơ mi trắng của Kỳ, ngay sát phần xương quai xanh. Cô miết nhẹ, tạo ra một vết son môi màu đỏ rượu đậm nét và rực rỡ trên chiếc áo trắng tinh.

Đó không phải là một nụ hôn gợi cảm, mà là một dấu vết, một lời nguyền, một bằng chứng tội lỗi không thể chối cãi.

"Hẹn gặp lại, Kỳ."

Hạ nói xong, quay lưng bước ra khỏi nhà, đóng cửa lại. Tiếng giày cao gót của cô vang vọng trên nền gạch, rồi tắt dần.

Kỳ ngồi sững sờ trên sofa, tim cậu đập thình thịch như trống trận. Cậu đưa tay lên chạm vào vết son môi nóng rực trên áo.

Vết son trên áo. Một dấu hiệu trần trụi của sự phản bội đối với An đang ngủ say bên cạnh. Nó là sự khiêu khích cuối cùng của Hạ, buộc cậu phải đối mặt với hậu quả và ám ảnh của cô.

Cậu nhanh chóng đứng dậy, đi vào phòng vệ sinh. Dưới ánh đèn sáng choang, vết son càng trở nên chói lòa trên nền vải trắng. Mùi nước hoa của Hạ như vẫn còn phảng phất trên lớp vải.

Kỳ căm ghét nó, nhưng đồng thời, cậu lại cảm thấy một sự kích thích không thể lý giải nổi. Chiếc áo sơ mi giờ đây không còn trong sạch nữa. Giống như tâm hồn cậu.

Kỳ cởi áo, vò chiếc áo sơ mi dính vết son đỏ chói đó và nhét sâu vào túi xách của mình, quyết định giấu nó đi, không bao giờ để An nhìn thấy.

Quay lại phòng khách, Kỳ nhìn An đang ngủ. Cô bé ngây thơ, hoàn toàn không biết rằng mối quan hệ bình yên của họ vừa bị xâm phạm bởi một vết son đáng nguyền rủa.

Kỳ ngồi xuống, ôm đầu. Cậu đã mắc kẹt trong trò chơi của Hạ. Cảm giác tội lỗi và mâu thuẫn nặng trĩu. Hạ đã thành công trong việc gieo rắc sự cấm kỵ vào cuộc sống trong sáng của cậu.

Cậu tự hỏi, liệu vết son này có dễ dàng giặt sạch như cách cậu đang cố gắng xóa bỏ hình ảnh Hạ ra khỏi tâm trí không.


trướcsau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×