hai cô bé hàng xóm

Chương 5


trướcsau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Sáng hôm sau, Kỳ tỉnh dậy trên sofa. An đã dậy trước, đang loay hoay trong bếp. Mùi cà phê thơm lừng và tiếng lách cách của bát đĩa giúp xua tan đi phần nào không khí ám ảnh của đêm qua.

Thứ đầu tiên Kỳ làm là kiểm tra túi xách. Chiếc áo sơ mi trắng, bị vò nát và dính vết son đỏ chói, vẫn nằm nguyên ở đó, như một bằng chứng tội lỗi không thể chối cãi. Cậu căm ghét nó, cảm thấy như nó đang hít thở và mỉa mai cậu.

An bước ra, trên tay cầm hai cốc cà phê. Cô bé vẫn ngây thơ như mọi ngày, không hề biết đêm qua, thế giới trong sáng của họ suýt chút nữa đã bị xâm phạm bởi một người phụ nữ táo bạo và một vết son môi tội lỗi.

"Chị Hạ về rồi à?" An hỏi, giọng nhẹ nhàng.

"Ừm," Kỳ đáp, cố gắng giữ giọng điệu bình thản. "Cô ấy về sớm. Chắc có việc bận."

"Tốt quá," An thở phào. "Tớ thích chị Hạ, nhưng đôi khi chị ấy... quá mạnh mẽ. Ở cạnh chị ấy tớ cứ thấy bối rối thế nào ấy."

Kỳ nuốt khan, cảm thấy day dứt vì sự dối trá nhỏ bé của mình. "An à, tớ... tớ xin lỗi vì đã để Hạ làm cậu khó xử đêm qua."

An lắc đầu, đặt cốc cà phê xuống. Cô ngồi đối diện Kỳ, nhìn thẳng vào mắt cậu, ánh mắt chân thành và mong manh khiến Kỳ cảm thấy mình thật tồi tệ.

"Không sao đâu anh Kỳ. Chị ấy chỉ là... muốn tụi mình vui hơn thôi. Nhưng tớ... tớ có điều muốn nói với anh."

An nắm lấy tay Kỳ. Bàn tay cô bé mềm mại và ấm áp, hoàn toàn đối lập với cái chạm lạnh lùng nhưng bỏng rát của Hạ đêm qua.

"Tớ sợ, anh Kỳ ạ," An nói, giọng thì thầm và rụt rè. "Tớ sợ mùa hè này, tớ và anh sẽ bị cuốn vào những người, những chuyện mới. Anh sắp vào năm hai, chị Hạ thì vừa về, anh lại hấp dẫn đến thế..."

Cô bé ngập ngừng, ánh mắt lo lắng hiện rõ. "Tớ sợ mình sẽ mất anh."

Lời thú nhận ngây thơ và trực diện này như một cú đánh mạnh vào sự giằng xé của Kỳ. Ngay lúc này, Kỳ cần sự bình yên này, cần sự cam kết này, không chỉ để trấn an An, mà để cứu vãn chính bản thân cậu khỏi sự mê hoặc của Hạ.

Kỳ kéo An lại gần, ôm cô bé ghì chặt vào lòng. Cái ôm này không phải là một hành động gợi cảm hay chiếm hữu, mà là một sự cam kết mạnh mẽ và chuộc tội.

"Nghe này, An," Kỳ nói, giọng trầm ấm và quyết đoán. "Đừng bao giờ nghĩ thế. Tớ yêu cậu. Chỉ có cậu thôi. Mùa hè này, hay bất kỳ mùa hè nào sau này, cậu vẫn là duy nhất của tớ. Tớ sẽ không để ai, hay bất cứ điều gì, thay đổi điều đó."

Cậu nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc cô bé, hít sâu mùi hương quen thuộc. "Tớ hứa với cậu, An. Tớ hứa rằng chúng ta sẽ có một tương lai trọn vẹn bên nhau, bình yên và hạnh phúc."

An nghe thấy những lời đó, cô bé thổn thức và ôm chặt lại Kỳ. Những lời thề thốt này không chỉ là liều thuốc an thần cho An, mà còn là một tấm khiên mà Kỳ đang cố gắng dựng lên để bảo vệ bản thân khỏi cấm kỵ bên kia tường rào.

Sau đó, Kỳ giúp An dọn dẹp. Cậu muốn kéo dài khoảnh khắc bình yên này càng lâu càng tốt.

Khi Kỳ chuẩn bị về, anh và An đi xuống cầu thang. Cầu thang gỗ cũ kỹ trong nhà An thường tối, nằm khuất sau một góc nhỏ.

An đứng trên bậc thang cao hơn Kỳ một bậc. Cô bé dừng lại.

"Anh Kỳ," An gọi, giọng thì thầm đầy tâm trạng. Cô vòng tay qua cổ Kỳ, kéo cậu lại.

Lần này, nụ hôn của An khác lạ hơn. Nó không còn vụng về hay ngây thơ nữa, mà có chút gì đó tha thiết, sâu sắc và táo bạo hơn. An ghì chặt môi mình vào môi Kỳ, thể hiện tất cả những lo lắng và khao khát của cô bé.

Họ hôn nhau dưới bóng tối mờ ảo của cầu thang. Cái ôm siết chặt của An như một lời khẩn cầu tuyệt vọng, muốn niêm phong mối quan hệ này lại, muốn Kỳ không bao giờ rời xa cô.

Kỳ đáp lại nụ hôn, không còn sự rụt rè như trước. Anh say đắm trong sự dịu dàng của An, cố gắng dùng sự thuần khiết này để gột rửa đi ám ảnh của đêm qua.

Sau một lúc, An buông ra, gương mặt đỏ bừng và thở dốc. Cô bé dựa vào vai Kỳ, thì thầm: "Anh hứa rồi nhé, Kỳ. Không được bỏ tớ."

"Không bao giờ," Kỳ thì thầm, ôm cô bé thêm một lần nữa.

Nhưng khi Kỳ quay lưng bước ra khỏi nhà An, cảm giác yên bình vừa nãy lại nhanh chóng tan biến, thay thế bằng sự căng thẳng và lo lắng quen thuộc.

Bước chân Kỳ chợt dừng lại.

Cách đó vài mét, Hạ đang đứng ngay cạnh bờ tường rào. Cô mặc một chiếc quần jeans đơn giản và áo phông, nhưng vẫn toát lên vẻ quyến rũ tự nhiên. Cô đang tưới nước cho mấy chậu cây cảnh khô héo của mẹ mình.

Hạ chưa đi. Cô đã ở nhà, và có lẽ, cô đã chứng kiến toàn bộ khoảnh khắc thề thốt và say đắm dưới cầu thang vừa rồi.

Ánh mắt cô không cười. Nó sắc lạnh và dò xét, như thể đang đánh giá một màn kịch.

"Mối tình trọn vẹn và bình yên dưới cầu thang?" Hạ cất tiếng, giọng nói nhàn nhạt và mỉa mai. "Có vẻ như cậu đang thề thốt để chống lại một thứ gì đó, chứ không phải để xác nhận một điều gì, Kỳ ạ."

Cô dừng lại, tay vẫn cầm vòi nước.

"Và cậu nên nhớ, lời hứa chỉ là lời nói. Còn cảm xúc, nó là hành động."

Hạ nhếch môi, nụ cười chế giễu đó lại xuất hiện.

Kỳ căm phẫn. Cậu biết Hạ đang thách thức cậu, đang chọc ngoáy vào sự tự lừa dối của cậu. Cậu muốn hét lên rằng cô không hiểu gì về tình yêu của cậu và An.

"Đừng nghĩ rằng cô hiểu tôi và An, Hạ," Kỳ gằn giọng.

Hạ đặt vòi nước xuống. Cô bước lại gần tường rào, nhìn thẳng vào mắt Kỳ.

"Tôi không cần hiểu. Tôi chỉ cần nhìn vào tâm lý thôi. Sự chống đối càng mạnh, khao khát bị cấm đoán càng lớn."

Hạ đưa tay lên, chạm vào cổ áo của chính mình, đúng vị trí mà vết son đã in trên áo Kỳ đêm qua.

"Tình yêu của cậu có thể trong sạch. Nhưng lời hứa của cậu, đêm qua đã bị vấy bẩn rồi, Kỳ."

Hạ quay lưng đi, không cho Kỳ cơ hội phản kháng.

Kỳ đứng sững sờ, cảm thấy như mọi sự cố gắng và thành thật của cậu đều bị Hạ xé toạc và giày xéo dưới chân. Anh biết, Hạ không chỉ là một người chị họ hàng xóm, cô là một nhà thao túng tâm lý, một cơn lốc đang kéo cả cậu và An vào một cuộc chiến cảm xúc và dục vọng nguy hiểm.

Cậu vẫn còn chiếc áo sơ mi dính vết son trong túi. Vết son đó, giờ đây, không còn là bằng chứng của một buổi tối lỡ lầm, mà là biểu tượng của sự cấm kỵ mà cậu đang vô vọng chống lại.


trướcsau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×