hai con tim, một nơi xa

Chương 9: Mùa yêu qua điện thoại


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Những ngày tiếp theo, Linh và Huy tiếp tục duy trì nhịp sống quen thuộc: tin nhắn buổi sáng, hỏi han buổi trưa, và cuộc gọi video vào buổi tối. Nhưng lần này, cảm giác không còn lo lắng hay hụt hẫng nữa. Thay vào đó là sự ngọt ngào, ấm áp và tràn đầy yêu thương.

Mỗi sáng, Linh thức dậy với tin nhắn từ Huy:

“Chào buổi sáng, cô gái của anh. Ngày hôm nay em sẽ cười thật nhiều nhé!”

Cô mỉm cười, nhắn lại:

“Chào anh. Em sẽ cố, còn anh thì sao?”

Huy trả lời:

“Anh cũng sẽ cố. Nhưng nghĩ về em là động lực lớn nhất để anh hoàn thành mọi việc.”

Buổi trưa, khi công việc căng thẳng, Linh nhận được những tin nhắn giản dị nhưng ấm áp:

“Đừng quên ăn trưa nhé. Anh biết em hay quên đó.”

Cô gõ trả lời nhanh:

“Em nhớ rồi, cảm ơn anh. Nhớ anh nữa.”

Những ngày qua, khoảng cách dường như đã trở thành sợi dây vô hình kết nối họ. Huy nhắn những bức ảnh phong cảnh nơi anh công tác, Linh gửi cho anh những khoảnh khắc nhỏ trong phòng làm việc, những ly cà phê buổi sáng hay ánh hoàng hôn qua cửa sổ. Mỗi tin nhắn, mỗi hình ảnh đều khiến tim họ rung động.

Một tối, Huy gọi video, cả hai nhìn nhau qua màn hình, cùng cười và kể chuyện. Linh khoe chiếc bánh tự làm, Huy cười tủm tỉm và thốt lên:

“Anh mà ở gần, chắc sẽ ăn hết chiếc bánh này mất!”

Linh cười, giọng nghẹn:

“Thế thì em phải làm thêm để giữ cho anh thôi.”

Cuộc trò chuyện kéo dài, xen lẫn những lời trêu đùa và cả những phút lặng im ấm áp, khi cả hai chỉ nhìn nhau, cảm nhận sự gần gũi qua ánh mắt. Dù không chạm tay được, nhưng trái tim họ lại gần nhau hơn bao giờ hết.

Một hôm, Linh nhắn:

“Anh, em mới nhận ra… dù chúng ta chỉ nhắn tin hay gọi điện, nhưng em cảm thấy anh luôn ở bên em.”

Huy trả lời ngay:

“Anh cũng vậy. Khoảng cách không thể làm anh xa em. Ngược lại, mỗi ngày trôi qua, anh càng thấy mình may mắn khi có em.”

Những lời nhắn ấy khiến Linh đỏ mặt, tim bỗng nhói lên vì xúc động. Cô trả lời:

“Em cũng thấy may mắn… và yêu anh nhiều hơn mỗi ngày.”

Đêm đó, cả hai gọi video, nhìn nhau qua màn hình, nhắm mắt, tưởng tượng như đang ngồi cạnh nhau. Huy nắm tay Linh qua màn hình, và Linh đặt tay lên màn hình điện thoại, cảm nhận sự ấm áp tinh thần.

Những ngày trôi qua, tình cảm của họ ngày càng sâu sắc. Mỗi tin nhắn, mỗi cuộc gọi, dù ngắn hay dài, đều trở thành kỷ niệm quý giá, khiến họ nhận ra: yêu xa không phải là sự cô đơn, mà là sự gắn kết, sự tin tưởng, và cả những khoảnh khắc ngọt ngào tưởng chừng nhỏ nhặt nhưng đầy ý nghĩa.

Và trong một buổi tối yên tĩnh, Linh nhắn cho Huy:

“Em biết không, khoảng cách này khiến em càng yêu anh nhiều hơn. Mỗi ngày trôi qua, em cảm nhận anh ở bên, dù chỉ là qua điện thoại.”

Huy trả lời:

“Anh cũng vậy. Khoảng cách không thể chia cách chúng ta. Ngược lại, nó khiến tình cảm này vững chắc hơn. Chúng ta sẽ vượt qua tất cả, em nhé?”

Linh mỉm cười, tim ấm áp:

“Em sẽ vượt qua… cùng anh.”

Mùa yêu qua điện thoại, tưởng chừng giản dị nhưng lại trở nên đầy sâu sắc, ngọt ngào và lãng mạn. Hai trái tim, dù cách xa hàng trăm cây số, vẫn luôn đồng nhịp, chuẩn bị cho những thử thách và niềm vui mới phía trước.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×