hai đường thẳng song song

Chương 3: Chuyến Đi Của Sự Lãng Mạn


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Đúng 5 giờ sáng thứ Bảy, Hoàng Minh có mặt trước căn hộ cũ kỹ của Hạ Băng. Anh mặc chiếc áo polo và quần khaki, trang phục đơn giản nhất anh có, nhưng vẫn toát lên vẻ chỉnh tề, gọn gàng. Trong cốp xe Mercedes của anh là một chiếc vali chứa đầy đủ các vật dụng được sắp xếp khoa học: thuốc men, áo khoác dự phòng, bản đồ in màu và một bình nước lọc công nghệ cao.

Hạ Băng bước ra. Cô mặc một chiếc váy maxi màu sáng, vai đeo chiếc ba lô vải đã sờn. Cô không mang theo vali, chỉ chiếc ba lô chứa vài bộ đồ và chiếc máy ảnh.

“Chào anh, chàng trai của những con số!” Băng cười rạng rỡ. “Em đã chuẩn bị xong. Đi nào!”

“Khoan đã, Băng,” Minh ngăn lại. Anh chỉ vào chiếc ba lô. “Đây là tất cả hành lý của em sao? Chúng ta sẽ đi đâu, và trong bao lâu? Em chưa nói cho anh biết.”

“À, chúng ta đi Miền Tây,” Băng nói tỉnh bơ. “Đi bằng tàu hỏa, và có thể là ba ngày, hoặc một tuần. Tùy hứng thôi.”

Minh cảm thấy đau đầu. Mọi thứ trong anh đều phản kháng lại sự vô lý này. “Miền Tây? Tàu hỏa? Băng, anh đã đặt phòng khách sạn 5 sao ở Vũng Tàu và lên lịch trình chi tiết tham quan hải đăng rồi.”

“Phòng 5 sao á? Thôi nào, Minh. Chuyến đi này là để anh thoát khỏi kế hoạch mà. Chúng ta sẽ ngủ ở nhà dân, ăn những món ăn ven đường, và không có lịch trình gì cả. Anh phải trải nghiệm cuộc sống ‘đến đâu hay đến đó’ của em!”

Minh miễn cưỡng gật đầu. Anh biết, đây là bài kiểm tra dành cho anh. Anh nhét bản đồ Vũng Tàu vào cốp xe, đổi lấy chiếc bản đồ in tay lem luốc của Băng, và đặt niềm tin vào sự ngẫu hứng.

Chuyến đi bắt đầu. Ngay lập tức, sự đối lập tạo ra cả rắc rối lẫn sự lãng mạn.

Minh bối rối với chiếc tàu hỏa chật chội. Anh không quen với tiếng ồn, với những người bán hàng rong. Trong khi đó, Băng thì hoàn toàn thoải mái. Cô ngồi bên cửa sổ, chụp ảnh, cười nói và chia sẻ những câu chuyện về những chuyến đi trước. Cô dạy Minh cách quan sát cuộc sống xung quanh, thay vì chỉ chăm chú vào màn hình điện thoại.

Khi đến nơi, theo sự dẫn dắt của Băng, họ thuê một chiếc xe máy cũ, và không đặt phòng trước. Minh hoảng loạn vì không có tiện nghi, không có wifi để kiểm tra email.

“Anh thấy không, đây là lúc mà bản năng sinh tồn của anh trỗi dậy!” Băng trêu chọc.

Minh bị cuốn vào thế giới của Băng. Anh học cách ăn cơm bình dân, ngủ trong căn phòng trọ có cửa sổ hướng ra cánh đồng lúa. Anh thấy Băng có thể trò chuyện với bất kỳ ai—từ người lái đò già đến bà chủ quán nước ven đường—với sự chân thành và vô tư. Anh thấy cô sống động, rực rỡ hơn bất kỳ người phụ nữ nào anh từng quen.

Ngược lại, Băng cũng thấy sự tỉ mỉ của Minh có ích. Khi chiếc xe máy bị thủng lốp giữa đường quê vắng vẻ, Băng hoảng hốt. Nhưng Minh, người luôn chuẩn bị, đã có sẵn bộ dụng cụ vá xe mini. Anh bình tĩnh sửa chữa, trong khi Băng ngồi bên cạnh, nhìn anh với ánh mắt ngưỡng mộ.

“Anh làm gì cũng có kế hoạch nhỉ? Cả việc xe bị hỏng cũng nằm trong tính toán sao?” Băng cười.

“Không,” Minh đáp, lau mồ hôi. “Nhưng đối với anh, sự chuẩn bị không phải là kiểm soát, mà là trách nhiệm. Trách nhiệm với sự an toàn của chính mình và người mình yêu.”

Lời nói "người mình yêu" thốt ra một cách tự nhiên. Băng nhìn anh, ánh mắt cô trở nên dịu dàng. Cô thấy, dưới lớp vỏ vest đen cứng nhắc, là một người đàn ông vững chãi và ấm áp—một bến đỗ an toàn mà cô chưa bao giờ nghĩ mình cần.

Đêm đó, họ ngồi trên chiếc cầu gỗ cũ, nhìn ánh trăng soi bóng xuống sông.

“Minh,” Băng thì thầm. “Cảm ơn anh. Em chưa từng có chuyến đi nào được quan tâm đến vậy.”

“Và anh chưa từng có chuyến đi nào tự do đến vậy,” Minh đáp. “Anh luôn sợ sự ngẫu hứng. Nhưng em đã cho anh thấy, cuộc sống không cần quá hoàn hảo, chỉ cần chân thật.”

Họ trao nhau nụ hôn đầu tiên dưới ánh trăng Miền Tây. Đó là một nụ hôn pha trộn giữa mùi bùn đất, gió sông, và sự hứa hẹn: một lời hứa dung hòa giữa hai thế giới hoàn toàn khác biệt. Cả hai đều tin rằng, tình yêu có thể giúp họ tìm ra một con đường chung.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×