Sau chuyến đi Miền Tây lãng mạn, mối quan hệ giữa Minh và Hạ Băng tiến triển nhanh chóng. Minh bị cuốn hút bởi sự hồn nhiên và cái nhìn mới mẻ của Băng về cuộc sống. Băng, lần đầu tiên, cảm thấy muốn dừng chân trước sự vững chãi, chu đáo của Minh.
Minh quyết định đã đến lúc phải giới thiệu Băng với gia đình. Đối với anh, gia đình là nền móng của sự ổn định, và sự chấp thuận của gia đình là điều kiện tiên quyết cho mọi bước tiến trong cuộc đời.
Tối thứ Bảy, Băng mặc một chiếc váy tương đối lịch sự, nhưng vẫn giữ phong cách đơn giản, thoải mái. Cô cảm thấy căng thẳng rõ rệt.
"Em lo lắng à?" Minh hỏi khi họ đỗ xe trước căn nhà truyền thống ba tầng của gia đình anh.
"Em không lo gặp họ. Em lo họ phán xét," Băng thành thật. "Họ sẽ nhìn em và thấy một cô gái 26 tuổi, không có công việc ổn định, không có tài khoản tiết kiệm, và không có ý định 'yên bề gia thất'."
Minh nắm tay cô. "Anh yêu em vì chính em. Em chỉ cần là chính mình. Gia đình anh có hơi truyền thống, nhưng họ sẽ thấy được sự chân thật của em."
Buổi tối diễn ra trong sự căng thẳng lịch sự. Bố mẹ Minh, những người giáo viên đã về hưu, là hiện thân của sự khuôn phép và nề nếp. Mẹ Minh, bà Hiền, nhìn Băng với ánh mắt ôn hòa nhưng đầy dò xét.
"Nghe nói cháu làm công việc tự do? Du lịch?" Bà Hiền hỏi, giọng điệu không hề che giấu sự lo lắng.
"Dạ, cháu là travel blogger và nhiếp ảnh gia tự do," Băng đáp. "Cháu kiếm sống bằng việc viết lách và bán ảnh ạ."
"Viết lách thì tốt, nhưng nghề đó không ổn định, cháu ạ. Minh là một kiến trúc sư thành công. Con bé nên tìm một công việc văn phòng, ổn định, để sau này còn lo cho gia đình," Bà Hiền thẳng thắn nói, nhìn sang Minh như một lời nhắc nhở.
Minh cố gắng làm dịu tình hình: "Mẹ, Băng rất đam mê công việc của cô ấy."
"Đam mê không nuôi được gia đình, con trai," bố Minh, ông Hùng, xen vào bằng một giọng nghiêm khắc. "Một người phụ nữ phải là hậu phương vững chắc, biết vun vén. Con gái bằng tuổi cháu đã lập gia đình hết rồi. Cháu định kết hôn ở tuổi nào?"
Băng cảm thấy bị dồn vào chân tường. Cô đã quen với việc tự do quyết định cuộc đời mình, nhưng ở đây, mọi thứ đều phải tuân theo một khuôn mẫu đã định sẵn. Cô biết, gia đình Minh không hề ác ý, họ chỉ muốn điều tốt nhất theo quan niệm của họ.
Sau bữa tối, Minh đưa Băng ra ngoài mái hiên cũ. Đó là nơi anh thường ngồi đọc sách khi còn nhỏ, một nơi yên tĩnh và quen thuộc.
"Anh xin lỗi," Minh nói. "Mẹ anh có lẽ hơi khó tính."
"Không sao, em hiểu. Họ yêu anh, và họ muốn anh có một cuộc sống 'hoàn hảo' theo định nghĩa của họ," Băng nói, giọng cô trùng xuống. "Nhưng em không phải là một mảnh ghép hoàn hảo, Minh ạ."
"Đối với anh, em là hoàn hảo," Minh nói, ôm lấy cô. "Họ chỉ cần thời gian thôi. Quan trọng là chúng ta. Anh sẽ đứng giữa. Anh sẽ là cầu nối giữa hai thế giới này."
Dưới ánh đèn hiên vàng vọt, họ trao nhau lời hứa. Băng hứa sẽ cố gắng tiết chế sự ngẫu hứng, học cách sống có kế hoạch hơn. Minh hứa sẽ bảo vệ sự tự do của cô, và chứng minh cho gia đình thấy rằng sự ổn định không nhất thiết phải gò bó.
Họ tin vào lời hứa ấy. Họ tin rằng tình yêu có thể dung hòa sự khác biệt về tính cách và quan niệm sống. Nhưng, cả hai không biết rằng, để làm được điều đó, họ sẽ phải trả một cái giá quá lớn: từ bỏ bản thân mình.