hai đường thẳng song song

Chương 5: Đổ Vỡ Của Sự Khác Biệt


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Sáu tháng trôi qua, và tình yêu của Minh và Hạ Băng ngày càng sâu đậm. Tuy nhiên, những nỗ lực "dung hòa" của họ lại không hề dễ dàng. Băng cố gắng theo dõi lịch trình, tham gia một vài buổi tiệc xã giao cùng Minh, nhưng luôn cảm thấy mệt mỏi và giả tạo. Minh, ngược lại, bắt đầu quen với việc Băng đến muộn, chấp nhận sự bừa bộn một chút trong cuộc sống.

Sinh nhật tuổi 27 của Hạ Băng là một cột mốc quan trọng. Minh muốn sử dụng cơ hội này để thể hiện sự trân trọng và chứng minh cho gia đình, bạn bè thấy anh đã "thuần hóa" được cô, đưa cô vào quỹ đạo ổn định.

Minh đã dành cả tháng để lên kế hoạch. Anh đặt một phòng tiệc riêng tại nhà hàng sang trọng nhất thành phố, mời tất cả đồng nghiệp quan trọng, bạn bè thành đạt, và đặc biệt là bố mẹ anh.

Băng hoàn toàn không biết về quy mô của bữa tiệc. Cô nghĩ rằng họ sẽ có một bữa tối lãng mạn, ấm cúng chỉ hai người.

Khi bước vào phòng tiệc lộng lẫy, Băng sững sờ. Cô nhìn thấy gần năm mươi người đang nhìn cô, mẹ Minh đang mỉm cười đầy kỳ vọng, và một chiếc bánh kem khổng lồ được trang trí tỉ mỉ.

Minh nắm tay Băng, hãnh diện. “Bất ngờ chưa, Băng? Anh đã chuẩn bị tất cả. Anh muốn giới thiệu em một cách trang trọng nhất với thế giới của anh.”

Băng cố gắng mỉm cười, nhưng cảm thấy toàn thân cứng đờ. Đây không phải là điều cô muốn. Cô cảm thấy như một món đồ trưng bày, một thành tích mà Minh muốn khoe với mọi người.

Suốt bữa tiệc, Băng phải gồng mình để duy trì hình ảnh "vợ tương lai của CEO". Cô phải trò chuyện lịch thiệp với đối tác của Minh, trả lời những câu hỏi về việc khi nào cô sẽ từ bỏ du lịch để ổn định, và lắng nghe những lời khuyên về cách quản lý gia đình từ mẹ Minh.

Khi Minh tặng cô một chiếc vòng cổ kim cương lấp lánh trước mặt mọi người, cô càng thấy ngột ngạt hơn. Món quà đắt tiền ấy dường như là cái giá cho sự xuất hiện của cô trong thế giới của anh.

Cuối bữa tiệc, khi chỉ còn hai người trên đường về, Băng không kìm được sự thất vọng.

“Sao anh lại làm thế, Minh?” Băng hỏi, giọng cô lạc đi.

Minh ngạc nhiên. “Làm gì cơ? Anh đã cố gắng hết sức để bữa tiệc hoàn hảo. Em không vui sao?”

“Hoàn hảo, nhưng đó không phải là em,” Băng nói, tháo chiếc vòng cổ kim cương khỏi cổ. “Em muốn một bữa tối đơn giản. Một chuyến đi ngẫu hứng. Hoặc chỉ là một buổi tối xem phim và ăn bỏng ngô. Em muốn sự chân thành, không phải sự trang trọng.”

Minh cảm thấy bị xúc phạm. “Anh làm tất cả vì em. Anh muốn mọi người tôn trọng em! Băng, em phải học cách chấp nhận rằng cuộc sống của chúng ta không thể mãi mãi ngẫu hứng như ở Miền Tây được!”

“Nhưng anh có bao giờ hỏi em muốn gì không? Anh chỉ làm theo kế hoạch và định nghĩa của anh về hạnh phúc! Anh muốn biến em thành một phiên bản khác để phù hợp với cuộc đời anh!” Băng gằn giọng, nước mắt bắt đầu rơi. “Em không cần kim cương, Minh. Em cần sự tự do và tôn trọng con người thật của em!”

Minh nhận ra, anh đã hoàn toàn sai lầm. Anh đã quá tập trung vào việc tạo ra một buổi tiệc "hoàn hảo" mà quên mất người phụ nữ anh yêu lại ghét sự hoàn hảo đó.

Xung đột đầu tiên này không phải về tình yêu, mà về giá trị cốt lõi. Minh coi trọng sự thể hiện và vị thế, Băng coi trọng sự chân thật và cảm xúc. Đêm sinh nhật, lẽ ra là một kỷ niệm đẹp, lại trở thành vết nứt đầu tiên trong mối quan hệ của họ. Họ vẫn còn yêu nhau, nhưng họ bắt đầu nhận ra rằng, hai thế giới này khó có thể hòa hợp.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×