Sau cuộc cãi vã về chiếc nhẫn kim cương, Minh và Hạ Băng quyết định thử một bước đi táo bạo để hàn gắn: sống chung. Họ tin rằng, nếu có thể học cách chấp nhận thói quen hàng ngày của nhau, mọi mâu thuẫn lớn hơn sẽ dần được giải quyết. Minh cho rằng Băng sẽ quen với sự ngăn nắp, còn Băng tin Minh sẽ học được cách sống thoải mái hơn.
Họ dọn về căn hộ của Minh, một căn penthouse được thiết kế theo phong cách tối giản, mọi thứ đều có vị trí riêng. Từ chiếc cốc, chiếc đĩa đến cuốn sách, đều được sắp xếp theo một trật tự hoàn hảo.
Ngay lập tức, trật tự của Minh đối đầu với sự hỗn loạn của Băng.
Minh đặt ra một quy tắc bất thành văn: giày dép phải để trên kệ, quần áo phải treo ngay ngắn, và mọi thứ phải được cất vào đúng vị trí sau khi dùng.
Băng thì ngược lại. Cô để giày dép ở bất cứ đâu cô cởi ra. Cô vứt áo khoác lên ghế sofa khi vừa về nhà. Cô bày la liệt những món đồ linh tinh từ những chuyến đi của mình: một chiếc vỏ ốc lớn, một vài hòn đá kỳ lạ, và những chiếc khăn thổ cẩm đầy màu sắc.
Minh, một người theo chủ nghĩa cầu toàn, cảm thấy ngột ngạt. Anh không thể chịu đựng được sự bừa bộn đó. Anh cẩn thận nhặt giày của Băng cất lên kệ, gấp áo khoác của cô treo vào tủ.
Một buổi tối, Minh phát hiện Băng đang pha màu vẽ ngay trên chiếc bàn ăn bằng kính đắt tiền. Mực vẽ vương vãi khắp nơi. Anh không kìm được sự tức giận.
“Em đang làm gì vậy, Băng?” Minh gằn giọng. “Bàn ăn không phải là nơi để vẽ!”
Băng giật mình. “Em chỉ muốn pha màu. Em quên không lót giấy báo. Em xin lỗi.”
“Không phải là xin lỗi, Băng,” Minh nói, giọng anh đầy sự thất vọng. “Em không thể sống có trách nhiệm hơn sao? Mọi thứ đều phải có nguyên tắc, có trật tự. Em không thể mãi mãi sống một cách bừa bãi như thế được!”
Băng cảm thấy tổn thương. Cô không chỉ nghe sự trách móc về việc làm bẩn bàn ăn, mà còn về cách sống của cô.
“Anh luôn nói về trật tự và nguyên tắc,” Băng nói, đôi mắt cô rưng rưng. “Anh luôn muốn kiểm soát mọi thứ. Anh muốn biến căn nhà này thành một phòng trưng bày hoàn hảo, không có một dấu vết của cuộc sống. Anh muốn biến em thành một con người khác để phù hợp với anh!”
Minh cảm thấy bất lực. “Anh chỉ muốn chúng ta có một cuộc sống ổn định, Băng. Một cuộc sống mà chúng ta có thể dựa vào nhau. Một cuộc sống có tương lai.”
“Nhưng tương lai của anh không phải là tương lai của em!” Băng hét lên. “Tương lai của anh là một căn nhà hoàn hảo, một công việc ổn định, một người vợ biết vun vén. Còn tương lai của em là một chuyến đi không có điểm đến, một cuốn sách chưa viết xong, và một cuộc sống đầy màu sắc. Em không thể là người mà anh muốn!”
Cuộc thử nghiệm sống chung đã thất bại thảm hại. Thay vì giúp họ hiểu nhau, nó lại làm nổi bật sự khác biệt không thể dung hòa. Căn nhà trở thành một chiến trường, nơi trật tự và hỗn loạn chiến đấu với nhau.
Đêm đó, Băng ôm chiếc ba lô cũ, nằm trên ghế sofa. Cô không khóc. Cô chỉ cảm thấy mệt mỏi. Cô nhận ra, tình yêu không thể xóa nhòa sự khác biệt về tính cách. Cô đã cố gắng, nhưng sự hy sinh này đang giết chết cô.