Cuộc thử nghiệm sống chung đã đưa mối quan hệ của Minh và Hạ Băng đến một ngã rẽ nghiêm trọng. Cả hai đều biết rằng họ phải quyết định về tương lai.
Một buổi tối, sau bữa ăn, Minh ngồi xuống bên cạnh Băng. Anh đặt một chiếc phong bì dày cộp lên bàn.
“Băng, anh đã quyết định,” Minh nói, giọng anh đầy sự kiên định. “Anh đã mua một căn hộ rộng hơn, có ba phòng ngủ. Anh đã đặt lịch hẹn với kiến trúc sư để bắt đầu thiết kế phòng trẻ con. Chúng ta sẽ kết hôn vào cuối năm nay, và anh muốn có con ngay sau đó.”
Minh nhìn Băng với ánh mắt đầy hy vọng. Anh tin rằng, đây là đích đến hợp lý cho mọi mối quan hệ trưởng thành.
Băng cảm thấy như một tảng băng vừa đè lên ngực mình. Cô lùi lại, nhìn chiếc phong bì với vẻ hoảng sợ.
“Phòng trẻ con? Kết hôn?” Băng lắp bắp. “Minh, anh đang nói gì vậy? Anh chưa bao giờ hỏi ý em!”
“Anh đang thông báo, Băng,” Minh nói, giọng anh bắt đầu cao lên. “Anh đã 29 tuổi. Mọi thứ trong kế hoạch của anh đều đang đi đúng hướng. Anh cần một gia đình ổn định và một hậu phương vững chắc. Anh cần em là vợ anh, là mẹ của các con anh.”
Băng đứng bật dậy. “Nhưng đó là kế hoạch của anh, không phải của em! Anh có bao giờ nghĩ đến em muốn gì không? Em chưa sẵn sàng để bị gò bó trong một cuộc hôn nhân. Em chưa sẵn sàng để từ bỏ ước mơ của mình!”
“Ước mơ?” Minh cười nhạt. “Du lịch bụi, viết những cuốn sách không bán được, sống cuộc đời nay đây mai đó? Đó không phải là ước mơ, Băng. Đó là sự vô trách nhiệm với chính bản thân và với người mình yêu!”
Băng cảm thấy bị xúc phạm sâu sắc. “Anh đang coi thường cuộc sống của em. Em muốn phát triển sự nghiệp viết lách và du lịch thêm ít nhất năm năm nữa! Em muốn có một cuộc sống mà em được tự do sáng tạo, không phải bị nhốt trong căn nhà ba phòng ngủ để làm nhiệm vụ làm vợ và làm mẹ!”
“Vậy anh phải chờ đợi vô thời hạn sao?” Minh chất vấn. “Anh cần một người phụ nữ đồng hành, cùng anh xây dựng một tương lai. Em có muốn hy sinh một chút tự do để đổi lấy tình yêu và sự ổn định không?”
“Anh gọi đó là hy sinh, em gọi đó là từ bỏ bản thân,” Băng nói, nước mắt đã lăn dài. “Nếu em phải từ bỏ con người thật của mình để yêu anh, thì đó không phải là tình yêu. Tình yêu phải là sự chấp nhận, Minh, không phải sự thay đổi.”
Minh cảm thấy tuyệt vọng. Anh yêu Băng, nhưng anh không thể chấp nhận sự bất ổn của cô. Băng yêu Minh, nhưng cô không thể sống trong cái lồng vàng của anh.
Họ nhận ra rằng, mâu thuẫn của họ không chỉ là về tính cách, mà là về mục tiêu sống. Minh muốn một gia đình theo khuôn mẫu truyền thống, nơi vai trò được định sẵn. Băng muốn một cuộc đời tự do, nơi cô được tự định nghĩa hạnh phúc.
Đêm đó, Băng không thể ngủ được. Cô nhìn chiếc phong bì trên bàn, nó không phải là một món quà, mà là một án lệnh cho sự tự do của cô. Cô biết, nếu cô đồng ý, cô sẽ trở thành một phiên bản nhạt nhòa của chính mình, một người vợ buồn bã trong căn nhà ba phòng ngủ hoàn hảo.
Cuộc đối đầu này không có người thắng, người thua. Chỉ có hai người yêu nhau, nhưng đứng ở hai chiến tuyến đối lập.