Sáng hôm sau, Hà Tiên đón nắng sớm bằng mùi muối biển và tiếng sóng khẽ rì rào ngoài xa. Thảo Ly thức dậy sớm hơn thường lệ, bước ra sân sau khi dì Hai còn đang chuẩn bị hàng cho buổi chợ sáng. Không khí nơi này thật khác – gió nhẹ, trời trong, và cảm giác như thời gian trôi chậm lại.
“Ly à, con rảnh thì ra bến tàu mua giùm dì ít cá tươi nghe. Nhớ lựa cá nục cho ngon đó.” – dì nói vọng ra từ trong bếp.
“Dạ.” – Ly đáp, cầm giỏ tre, đội nón lá, thong thả đi bộ theo con đường nhỏ dẫn ra biển.
Bến tàu buổi sáng nhộn nhịp mà yên bình: tiếng rao, tiếng ghe máy, mùi cá tanh lẫn hương cà phê mới pha. Mặt trời vừa nhô lên khỏi rặng núi, ánh sáng loang vàng trên mặt nước. Những con thuyền sơn xanh đỏ xếp sát nhau, vài đứa trẻ ngồi câu cá, tiếng cười vang lan trong gió.
Ly dừng lại, ngẩn ngơ nhìn khung cảnh ấy. Cô chưa kịp nhận ra rằng, chỉ cách vài bước phía trước, có một người đang đưa máy ảnh lên ngắm về phía cô.
Hoàng Nam.
Anh lại ở đó, với chiếc máy ảnh cũ và dáng vẻ lặng lẽ quen thuộc. Khi Ly quay sang, ống kính của anh vừa hạ xuống, nhưng ánh nhìn vẫn chưa kịp rời đi.
“Lại gặp nữa rồi,” – anh nói, giọng vui mà bình thản.
Ly khẽ cười, tim bỗng đập nhanh một nhịp. “Anh chụp gì vậy?”
“Ánh sáng buổi sáng. Nhưng vừa rồi, có người bước qua trong khung hình, làm bức ảnh đẹp hơn hẳn.”
Cô đỏ mặt. “Anh lại chụp trộm người ta à?”
“Không hẳn là trộm. Là... ghi lại khoảnh khắc thôi.” – Nam mỉm cười, đưa máy cho cô xem. Trên màn hình nhỏ, là hình một cô gái mặc áo trắng đơn giản, đang cúi người nhìn vào rổ cá, nắng chiếu qua tà áo làm sáng cả một góc khung hình.
Ly nhìn bức ảnh, hơi khựng lại. “Nhưng em đâu có biết là bị chụp...”
“Vì thế nó mới tự nhiên.” – anh đáp nhẹ.
Câu nói đó khiến Ly không biết phải trả lời thế nào. Có gì đó trong ánh mắt anh – vừa hiền, vừa sâu – khiến cô không dám nhìn lâu.
Cả hai cùng đi dọc bến. Nam vừa chụp ảnh vừa nói chuyện, giọng anh trầm mà ấm:
“Anh sinh ra ở đây. Hà Tiên nhỏ, nhưng có nhiều điều để thương. Người ta nói chỉ cần ở lại đủ lâu, biển sẽ giữ chân mình.”
Ly mỉm cười: “Chắc vì thế mà anh chưa rời đi?”
“Có lẽ.” – Anh ngước nhìn trời. “Ở đây, mỗi ngày chỉ cần có nắng, có gió, và vài tấm ảnh đẹp, là đủ sống.”
Họ dừng lại bên cầu gỗ, nơi nước xanh trong nhìn thấy đáy. Ly đưa tay chạm nhẹ xuống làn nước, cảm giác mát lạnh lan khắp ngón tay. Nam ngồi xuống bậc cầu, ngắm cô qua khung ngắm máy ảnh, không bấm máy, chỉ ngắm.
Có những khoảnh khắc, không cần chụp lại – vì đã tự khắc in trong trí nhớ.
Ly không biết anh đang nghĩ gì, chỉ nghe tiếng sóng vỗ dưới chân, đều đặn như hơi thở của biển.
Khi mặt trời lên cao, cô chợt nhớ ra giỏ cá vẫn còn trống. “Chết rồi, dì Hai dặn mua cá nục mà em mải nói chuyện quên mất!”
Nam bật cười: “Để anh chỉ chỗ mua ngon nhất. Chợ đầu mối phía trong kia, của bác Năm – cá mới vừa kéo lưới lên.”
Anh dẫn đường, dọc theo những quầy cá sáng loáng dưới nắng. Ly nhìn anh trả giá giúp, dáng anh nhanh nhẹn, thân thuộc đến lạ. Mọi thứ diễn ra tự nhiên, như thể họ đã quen từ lâu chứ không chỉ mới gặp hai lần.
Trước khi chia tay, Nam nói:
“Chiều mai em có rảnh không? Ở Mũi Nai có hoàng hôn đẹp lắm, anh hay ra đó chụp. Nếu muốn, anh chụp tặng em một tấm.”
Ly do dự vài giây, rồi gật đầu. “Được, nhưng anh phải dạy em chụp lại nha.”
“Thỏa thuận rồi đó.”
Cô ôm giỏ cá quay về, bước chân nhẹ bẫng, gió biển thổi tung vạt áo. Trong đầu cô vẫn vang lên câu nói của anh: “Ở đây, mỗi ngày chỉ cần có nắng, có gió, và vài tấm ảnh đẹp, là đủ sống.”
Không hiểu sao, cô lại thấy lòng mình ấm lên – như thể, sáng nay, Hà Tiên không chỉ có nắng.