hai mùa gặp gỡ

Chương 3: Bức Ảnh Vô Tình


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Chiều hôm sau, Thảo Ly đến bãi Mũi Nai khi mặt trời còn treo lơ lửng giữa trời. Cô mặc chiếc váy xanh nhạt, tóc cột hờ, tay cầm nón lá. Bãi biển vắng hơn cô tưởng — chỉ có vài đứa trẻ đang đuổi nhau bên mép nước, tiếng cười vang xen lẫn âm thanh sóng vỗ đều đặn.

Hoàng Nam đã đến trước, ngồi trên mỏm đá gần mép cát, máy ảnh đặt bên cạnh. Anh giơ tay vẫy khi thấy cô, nụ cười vẫn hiền như buổi sáng ở bến tàu.

“Em tới đúng giờ ghê. Anh sợ em ngại nắng, không dám ra.”

“Em sợ đen thôi chứ không sợ nắng.” – Ly cười, vừa nói vừa che mặt bằng nón.

Nam bật cười, ánh mắt anh dừng lại trên khuôn mặt cô lâu hơn một chút. Biển chiều phản chiếu trong mắt Ly, lấp lánh như ánh sáng anh vẫn mải miết đi tìm qua ống kính.

“Giờ anh dạy em chụp nha?” – cô nói, giọng nửa háo hức, nửa dè dặt.

“Được. Trước tiên là cảm nhận ánh sáng.” – Nam nói, đưa máy cho cô. “Em không cần phải chụp nhiều. Quan trọng là nhìn xem điều gì khiến mình muốn giữ lại.”

Ly giơ máy lên, ngắm qua khung hình. Trước mắt là một mặt biển mênh mông, từng con sóng nhỏ vỗ đều vào bờ. Cô thử bấm một tấm, rồi nhìn lại – ảnh lệch, nắng chói, nhưng cô vẫn cười rạng rỡ.

“Thấy chưa, đâu có dễ như nhìn đâu.” – Nam trêu.

“Ừ thì… phải tập thôi.” – Ly đáp, rồi quay lưng nhìn ra xa.

Khoảnh khắc ấy, Nam nhìn thấy hình ảnh mà anh biết mình sẽ không bao giờ quên: cô gái đứng trước biển, váy xanh nhẹ lay trong gió, tay cầm nón, tóc bay hờ hững. Mặt trời phía sau đang dần ngả màu, rải vàng lên sóng nước. Anh đưa máy lên, theo bản năng, bấm một tấm.

Click!

Âm thanh nhỏ thôi, nhưng khiến tim anh khẽ rung.

Ly quay lại: “Anh chụp em hả?”

Nam gãi đầu, cười: “Ờ… ánh sáng đẹp quá, anh không kìm được.”

“Vậy cho em xem đi!”

Anh do dự một chút rồi đưa máy. Trên màn hình là hình ảnh cô – giản dị, tự nhiên, nhưng ánh sáng khiến gương mặt như đang mỉm cười với chính hoàng hôn.

Ly nhìn tấm ảnh, trong lòng thoáng một cảm giác kỳ lạ – vừa xao xuyến, vừa ngại ngùng. “Em nhìn… lạ quá.”

“Không lạ đâu.” – Nam đáp nhẹ, mắt anh vẫn hướng ra biển. “Là em trong khoảnh khắc đẹp nhất thôi.”

Câu nói làm Ly không nói tiếp được gì. Cô quay đi, nhìn mặt biển đang chuyển dần sang màu cam đỏ. Những con chim nhỏ chao liệng, sóng vỗ nhè nhẹ vào bờ. Không khí lặng đến mức chỉ còn nghe tiếng gió và nhịp tim của chính mình.

Nam lại giơ máy lên, chụp thêm vài tấm – biển, nắng, cát, và dáng người đang im lặng bên cạnh. Anh biết rõ, trong hàng trăm tấm ảnh mình từng chụp, có tấm này đặc biệt hơn tất cả. Không vì ánh sáng, không vì bố cục – mà vì trong đó, lần đầu tiên anh thấy trái tim mình cũng nằm trong khung hình.

Khi nắng đã tắt dần, họ ngồi cạnh nhau trên bãi cát. Ly nghịch những vỏ sò nhỏ, còn Nam lặng im ngắm mặt trời chìm xuống.

“Anh hay ra đây một mình hả?”

“Ừ. Mỗi khi mệt hay chụp không ra hồn, anh ra đây. Biển giúp anh nhớ mình vẫn còn nhỏ bé, và có nhiều điều để thương.”

“Còn giờ thì sao?” – Ly hỏi, giọng nhỏ.

“Giờ à?” – Nam quay sang, nụ cười thoáng nhẹ – “Giờ anh thấy biển đẹp hơn trước.”

Ly cúi đầu, tim đập nhanh, nhưng không dám nhìn lại.

Trên đường về, cả hai đi chậm dọc bờ cát. Sóng lăn tăn, trời dần tím sẫm. Ly nói:

“Anh giữ tấm hình lúc nãy lại nha.”

“Ừ, chắc chắn rồi.” – Nam gật đầu, bàn tay siết chặt máy ảnh.

Đêm đó, trong căn phòng nhỏ bên biển, Nam mở lại ảnh vừa chụp. Giữa hàng loạt khung hình mờ nắng, chỉ có một tấm khiến anh nhìn mãi không chán — cô gái với nụ cười nhẹ như gió.

Anh đặt tên cho bức ảnh đó là “Khoảnh khắc đầu tiên.”

Còn Thảo Ly, đêm ấy nằm nghe sóng ngoài xa, chợt nhớ lại câu nói của Nam:

“Điều gì khiến mình muốn giữ lại – đó chính là khoảnh khắc đẹp nhất.”

Và cô biết, có lẽ, khoảnh khắc ấy chính là giây phút cô bắt đầu thích một người.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×