hai mùa gặp gỡ

Chương 6: Biển Và Nụ Cười


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Sáng hôm sau, trời trong veo như chưa từng có cơn mưa nào đi qua. Mặt biển Hà Tiên phẳng lặng, gió nhẹ mang theo vị mặn ngọt của sóng. Thảo Ly thức dậy sớm, cột tóc gọn, khoác chiếc áo sơ mi trắng mỏng và chiếc váy dài màu be. Cô không hiểu vì sao mình lại muốn ra biển, chỉ biết rằng… có điều gì đó thôi thúc.

Khi cô đến bãi Mũi Nai, Hoàng Nam đã ở đó. Anh đang ngồi trên bờ cát, chiếc máy ảnh quen thuộc đặt bên cạnh. Ánh nắng sớm chiếu lên vai anh, tạo thành một quầng sáng ấm áp.

“Em đến rồi à?” – anh quay lại, cười.

“Anh dậy sớm vậy?”

“Anh sợ lỡ mất khoảnh khắc bình minh. Còn em?”

Ly khẽ cúi đầu, giọng nhỏ như gió: “Chắc cũng vì vậy.”

Cả hai cùng cười. Nụ cười nhẹ mà ấm, như thể hiểu nhau mà không cần nói thêm.

Nam đưa cho cô một chiếc máy ảnh cũ hơn, giải thích: “Anh mang thêm cái này cho em tập. Máy này dễ dùng, chụp film nên ảnh sẽ có màu thật hơn.”

Ly nhận lấy, mắt sáng lên: “Anh cho em thử thật hả?”

“Ừ. Nhưng có điều kiện.”

“Gì nữa đây?”

“Phải chụp lại nụ cười của chính em.”

Ly bật cười: “Khó quá, em không biết chụp chính mình đâu.”

“Anh sẽ giúp. Em chỉ cần cười thôi.”

Họ bắt đầu đi dọc bờ biển. Sóng nhẹ tràn qua chân, mát lạnh. Những đứa trẻ nô đùa phía xa, vài con thuyền đánh cá đang trở về sau đêm dài. Ly giơ máy, chụp những khung cảnh ấy – bầu trời, ngọn sóng, những dấu chân trên cát.

“Em chụp đẹp đó.” – Nam nói, giọng hào hứng thật lòng.

“Nhờ thầy dạy tốt thôi.”

“Thầy hả? Anh chưa dạy được gì ngoài cách nhìn người mình thương.”

Ly ngẩng lên, ánh mắt chạm phải anh. Gió lướt qua, tóc cô bay nhẹ. Trong khoảnh khắc đó, thời gian như dừng lại. Anh nhìn cô – thật lâu – như muốn ghi lại tất cả vào ký ức.

Nam giơ máy, chụp một tấm. Click!

Ly ngạc nhiên: “Anh chụp lén nữa hả?”

“Không lén. Anh chỉ… không muốn bỏ lỡ.”

Cô mím môi, tim khẽ rung lên. Mọi lời đùa bỗng hóa thành sự im lặng ngọt ngào.

Họ ngồi xuống một phiến đá lớn, ngắm biển. Sóng vỗ đều, trời xanh ngắt. Nam lấy ra cuốn sổ nhỏ, trong đó dán đầy những tấm ảnh anh chụp – phần lớn là biển, nhưng vài tấm gần đây có cả cô.

“Anh giữ hình em nhiều vậy sao?” – Ly hỏi, nửa ngạc nhiên nửa xúc động.

“Anh hay chụp những gì khiến mình thấy bình yên.” – Anh nói khẽ, không nhìn cô. “Trước giờ đó là biển. Nhưng từ khi gặp em… có lẽ anh đã tìm được bình yên khác.”

Ly không trả lời, chỉ nhìn xa ra mặt nước. Trong lòng cô, mọi thứ bỗng trở nên nhẹ mà sâu.

Một cơn gió mạnh thổi qua, làm chiếc khăn cô quàng bay tuột xuống. Nam nhanh tay giữ lại, đưa cho cô. Bàn tay hai người chạm nhau, thoáng thôi, nhưng đủ khiến tim Ly khựng lại.

“Cảm ơn anh.” – cô nói nhỏ.

Nam cười, nụ cười hiền như nắng: “Cảm ơn em đã đến đây.”

Cả hai lại ngồi im, để yên cho sóng kể chuyện. Phía xa, mặt trời dần lên cao, rải ánh vàng trên mặt biển. Ly giơ máy, quay sang Nam:

“Anh cười đi. Lần này đến lượt em chụp.”

“Anh cười không đẹp đâu.”

“Thử đi, coi như công bằng.”

Nam cười. Một nụ cười thật, không diễn. Và cô bấm máy.

Bức ảnh ấy – không cầu kỳ, không ánh sáng hoàn hảo – nhưng khi rửa ra sau này, Ly nhận ra trong khung hình ấy, biển và nụ cười anh hòa làm một.

Chiều hôm đó, khi chia tay, Nam đưa cô về gần nhà dì. Cô quay lại, khẽ nói:

“Em nghĩ… em bắt đầu hiểu vì sao người ta yêu biển rồi.”

“Vì sao?” – Nam hỏi.

“Vì biển biết giữ những điều người ta không dám nói.”

Nam mỉm cười, gật nhẹ. Anh không nói gì, nhưng trong lòng biết rõ — điều cô không nói ấy, chính là điều anh đang cảm.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×