Chiều ở Mũi Nai luôn đẹp một cách lạ kỳ. Khi mặt trời bắt đầu hạ, cả không gian nhuộm trong thứ ánh sáng vàng cam mơ màng. Sóng vỗ nhịp đều, dịu dàng như hơi thở. Thảo Ly đứng lặng nhìn xa, chiếc váy dài khẽ lay theo gió.
Hoàng Nam đang sắp máy ảnh. Anh hẹn cô ra đây để chụp thêm vài tấm trước khi cô về lại Bến Lức. Chỉ còn một ngày nữa thôi – ý nghĩ ấy khiến không khí giữa hai người mang chút gì đó bâng khuâng.
“Em nhìn ra xa đi, đừng nhìn anh.” – Nam nói, mắt anh dõi qua ống kính.
Ly làm theo, ánh nắng cuối ngày hắt lên gương mặt cô một vệt sáng mềm mại. Anh bấm máy. Click!
Rồi lại thêm một tấm nữa. Nhưng lần này, anh không chụp cảnh, mà chụp khoảnh khắc cô khẽ cười khi gió lùa qua tóc.
“Xong chưa anh?” – cô hỏi, quay lại.
“Rồi. Nhưng chắc phải thêm vài tấm nữa mới đủ.”
“Đủ gì?”
“Đủ để anh giữ lại mùa hè này.”
Câu nói ấy làm tim Ly đập mạnh. Cô cúi đầu, không dám nhìn anh. Sóng vẫn vỗ, tiếng gió như thì thầm quanh hai người.
Nam hạ máy xuống, đến ngồi cạnh cô trên mỏm đá. Cả hai nhìn mặt biển đang dần sẫm màu.
“Ngày mai em về rồi hả?”
“Dạ. Sáng mai dì đưa ra bến xe.”
“Vậy tối nay chắc em bận sắp đồ.”
Ly gật, im một lúc rồi hỏi nhỏ:
“Còn anh… anh sẽ làm gì khi em đi?”
Nam mỉm cười nhẹ, ánh mắt xa xăm:
“Anh vẫn đi chụp thôi. Nhưng chắc… sẽ nhớ những buổi sáng có người càu nhàu vì nắng, nhớ tiếng cười trong chợ, và cả cái cách em hay nhìn ra biển.”
Ly nhìn anh, ánh chiều loang trong mắt. Có điều gì đó nghèn nghẹn nơi cổ họng, nhưng cô chỉ cười:
“Em cũng sẽ nhớ. Ở Bến Lức không có biển, chỉ có dòng sông nhỏ thôi.”
Cả hai lại im lặng. Những giây phút ấy, im lặng không đáng sợ mà lại dịu dàng đến lạ. Chỉ có tiếng sóng và tiếng tim đập, hòa vào nhau trong khoảng không ấm áp.
Một cơn gió mạnh thổi qua, kéo bay chiếc nón lá cô đặt bên cạnh. Nam vội chạy theo nhặt lại. Khi quay lại, anh đưa nón cho cô, hơi thở vẫn còn gấp. Ly bật cười, ánh mắt ướt ánh nắng chiều.
“Cảm ơn anh. May mà có anh, không là em phải đội nắng về rồi.”
“Anh đâu nỡ để nắng làm em mệt.”
Câu nói ấy thoảng qua, nhẹ như gió, nhưng khiến lòng Ly run rẩy.
Cô khẽ nói:
“Anh này… có khi nào anh thấy biển buồn không?”
Nam nghĩ một chút rồi đáp:
“Có chứ. Biển buồn khi người ta đi mà không nói lời tạm biệt.”
“Còn người thì sao?”
“Người cũng vậy thôi.”
Ly cúi đầu. Trong lòng cô, nỗi lưu luyến bắt đầu tràn đầy. Từ khi gặp anh, từng ngày ở Hà Tiên trôi qua nhẹ mà đẹp đến mức cô sợ. Sợ mai này về lại Bến Lức, mọi thứ chỉ còn là ký ức.
Nam quay sang, thấy mắt cô long lanh ánh nước, anh khẽ hỏi:
“Em ổn không?”
Ly gật, mỉm cười:
“Ổn. Chỉ là thấy buổi chiều nay… buồn quá.”
“Buồn cũng được. Vì đôi khi, nỗi buồn làm người ta nhớ lâu hơn.”
Mặt trời đã chạm biển. Ánh sáng cam đỏ loang dần trên mặt nước, phản chiếu lên gương mặt cả hai. Nam giơ máy lên, chụp thêm tấm cuối cùng – cô gái nhìn về phía hoàng hôn, trong mắt là ánh sáng lấp lánh như vừa cười vừa sắp khóc.
Anh không nói gì nữa. Chỉ lặng lẽ thu máy, rồi đưa cho cô xem:
“Đây là tấm anh thích nhất.”
Ly nhìn màn hình, khẽ thì thầm:
“Anh chụp đẹp thật. Em không nghĩ mình lại như vậy trong mắt anh.”
“Vì em không thấy được điều anh thấy thôi.”
Trời dần tím, sóng vẫn vỗ đều. Khi họ cùng đi dọc bờ cát, không ai lên tiếng. Chỉ đến lúc chia tay, Ly quay lại, nói nhỏ:
“Cảm ơn anh… vì đã cho em một mùa hè đẹp như vậy.”
Nam nhìn cô, ánh mắt dịu dàng như hoàng hôn cuối ngày:
“Cảm ơn em… vì đã đến để mùa hè này không chỉ có biển.”
Đêm ấy, khi về đến nhà, Ly mở điện thoại. Có tin nhắn đến từ Nam:
“Ngày mai em về, anh không tiễn được. Nhưng em nhớ giữ tấm ảnh hôm trước nha. Anh muốn khi em nhìn nó, em sẽ nhớ Hà Tiên – và cả người chụp nữa.”
Ly đọc đi đọc lại tin nhắn ấy, lòng dâng lên một cảm xúc vừa ấm vừa xót. Cô mở cửa sổ, gió biển ùa vào, mang theo mùi muối và hương nắng còn vương.
Cô thì thầm với chính mình:
“Ừ… em sẽ nhớ.”