Vườn cau nhà Hương nằm bên mé sông, hàng cau cao vút tỏa bóng xuống mặt đất mát rượi. Mỗi buổi sáng, khi ánh nắng vừa chạm vào tàu lá xanh biếc, cô lại ra đó quét lá rụng, tưới mấy luống rau và hái cau giúp mẹ. Hương vốn chẳng phải cô gái nổi bật giữa xóm làng, nhưng ở cô có một vẻ dịu dàng, hiền lành khiến ai đi ngang cũng không khỏi ngoái nhìn.
Người ta quen thấy Hương trong chiếc áo bà ba trắng, đôi tay thoăn thoắt làm việc mà vẫn giữ nụ cười hiền. Mái tóc dài buông sau lưng, gió thoảng qua khẽ làm vài sợi lòa xòa bên má, khiến hình ảnh ấy càng thêm trong trẻo.
Bọn trẻ trong xóm thích chạy vào vườn cau chơi đùa, phần vì bóng râm mát lành, phần vì được chị Hương cho kẹo lạc, rồi kể dăm ba câu chuyện cổ tích mà mẹ cô vẫn truyền lại. Lũ nhỏ ríu rít, quây quần bên cô như bầy chim sẻ. Người lớn trong làng thường khen: “Con bé Hương hiền như hạt gạo, sau này chắc sẽ là người vợ đảm”.
Chiều hôm đó, Lâm ghé ngang. Anh vừa từ ruộng về, vai còn vương mùi bùn đất. Thấy Hương đang lom khom nhặt cau rơi, Lâm đứng tựa gốc tre đầu ngõ, ánh mắt lặng lẽ dõi theo. Trong khoảnh khắc, anh thấy lòng xao động, một cảm giác lạ lẫm len vào giữa tuổi trẻ đang ngông nghênh của mình.
“Để đó, tôi nhặt cho”, Lâm bước tới, giọng có chút ngượng.
Hương ngẩng lên, đôi mắt trong veo, khẽ cười:
“Anh lo việc đồng áng còn chưa xong, lại bày đặt giúp em. Cau này nhẹ tênh mà.”
Nụ cười ấy, trong ánh nắng nghiêng chiều, khiến Lâm bỗng thấy mình không muốn rời đi. Anh ngồi xuống, nhặt thêm mấy quả cau, cố tìm lời nói chuyện. Hai người trẻ, giữa vườn cau rợp mát, chẳng cần nói gì nhiều cũng thấy lòng rộn ràng.
Chiều dần buông, khói lam từ mái nhà ai đó bên kia sông bay lên, quyện vào khoảng trời thanh thản. Trong vườn cau, có tiếng cười trong trẻo của Hương vang vọng, khắc vào ký ức Lâm như một âm điệu ngọt ngào của tuổi xuân.