hạnh phúc bình dị

Chương 3: Bóng dánBóng dáng bên bến sôngg bên bến sông


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Dòng sông quê như dải lụa xanh vắt ngang qua làng, hiền hòa trôi qua những triền cỏ, soi bóng hàng tre già. Bến sông đầu làng chẳng biết tự bao giờ đã thành nơi gắn bó của bọn trẻ, cũng là chốn cất giữ bao kỷ niệm ngọt ngào của Hương và Lâm.

Mỗi buổi chiều tan học, khi tiếng trống trường vừa dứt, Lâm đã vội vã xách cặp chạy thẳng ra bến, chẳng cần ai rủ. Chỉ một lát sau, Hương cũng xuất hiện, đôi chân nhỏ bước khẽ trên con đường đất, tà áo bà ba trắng khẽ lay trong gió. Cô thường mang theo chiếc nón lá, vừa để che nắng, vừa để phe phẩy cho mát.

Hương hiền lành, ít nói, lại không biết bơi nên chỉ ngồi ở mép bờ, thả đôi chân trần xuống làn nước mát trong, nhìn từng gợn sóng loang loáng ánh mặt trời. Trái lại, Lâm lúc nào cũng nghịch ngợm, thích lao ùm xuống sông, vẫy vùng như con cá nhỏ. Cậu bơi ra giữa dòng, rồi lại trồi lên cười khoái chí, nước bắn tung tóe lên tận bờ, khiến Hương phải nép sang một bên.

“Anh làm ướt hết rồi!” – Hương kêu khẽ, giọng trách móc nhưng ánh mắt lại không giấu được nụ cười.

Lâm chẳng thèm để tâm, cứ thế tạt nước thêm, cố tình chọc cô. Cuối cùng, thấy Hương mím môi thật chặt, Lâm mới chịu bơi lại gần, cười xòa:
“Thôi mà, tôi đùa chút thôi. Có Hương ngồi trên bờ nhìn, bơi cũng thấy hăng hơn hẳn.”

Nghe câu nói bất chợt, Hương đỏ mặt, vội cúi đầu xuống nước để giấu đi. Con sông quê chiều hôm ấy lấp lánh như ánh mắt cô gái tuổi mười lăm, trong veo mà thẹn thùng.

Có lần, Lâm trèo lên cây gừa ven bờ, thân cây xòe tán rộng như chiếc ô xanh. Cậu bám vào cành chắc nịch, đu đưa như muốn thử thách sức mình. Hương đứng dưới, tim đập thình thịch, vừa lo vừa bực:
“Anh coi chừng té đó, đừng có liều mạng!”

“Có té thì tôi cũng ráng đứng dậy, ai mà sợ chứ!” – Lâm nói, nụ cười lém lỉnh thoáng hiện nơi khóe môi.

Câu nói vô tư, trẻ con ấy, chẳng ngờ lại thành niềm tin mà Hương luôn nhớ mãi, rằng người con trai này rồi sẽ là điểm tựa để cô an lòng.

Những ngày vào vụ gặt, sau khi theo cha mẹ ra đồng gom lúa, cả hai lại ra bến sông rửa tay chân. Nước sông mang đi hết lớp bùn đất, để lại cảm giác mát rượi. Hoàng hôn buông xuống, mặt trời đỏ rực in xuống dòng nước, bóng dáng hai đứa trẻ in dài trên bờ cỏ xanh non. Lâm hái một đóa bông súng, khẽ đưa cho Hương. Cô ngần ngại một lúc mới nhận lấy, rồi cắm lên mái tóc, đôi gò má hồng lên dưới nắng chiều. Lũ bạn đi ngang qua nhìn thấy liền huýt sáo, cười vang, khiến cả hai càng thêm bối rối.

Một buổi chiều đầu thu, gió heo may về se lạnh. Hai đứa ngồi cạnh nhau bên bến, chẳng ai nói gì. Tiếng ếch nhái gọi bầy từ ruộng xa, tiếng mái chèo khua nước từ con thuyền nhỏ của bác lái đò vọng lại. Lâm bất chợt ngẩng lên, nhìn dòng sông lững lờ trôi rồi khẽ nói:
“Hương này, mai mốt có đi đâu, tôi cũng muốn quay về cái bến này. Ở đây có… nhiều thứ để nhớ quá.”

Hương quay sang, đôi mắt trong veo mở to, nơi đáy mắt ánh lên vừa ngạc nhiên vừa ấm áp. Cô không đáp, chỉ khẽ gật đầu. Nhưng trái tim non nớt trong lồng ngực lại đập loạn nhịp, như có một ngọn lửa nhỏ bùng lên.

Ánh chiều hôm phủ xuống, kéo dài thêm bóng hai đứa trẻ trên triền cỏ. Chúng vẫn ngồi im lặng bên nhau, chẳng cần lời nói, bởi dường như con sông, bến nước, hàng tre kia đã thấu hiểu tất cả.

Bóng dáng bên bến sông hôm ấy, tưởng chỉ là kỷ niệm tuổi thơ, nhưng hóa ra lại trở thành mảnh ghép đầu tiên, gắn kết họ với nhau bằng sợi chỉ vô hình, bền chặt đến tận mai sau.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×