hạnh phúc bình dị

Chương 4: Khúc hát mùa gặt


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Nắng đầu thu trải vàng trên những cánh đồng lúa chín, bát ngát đến tận chân trời. Từng đợt gió thổi qua, sóng lúa rì rào như biển, hương thơm của lúa mới ngọt ngào, ngai ngái mà thân thuộc. Mùa gặt đã về, cả làng lại bước vào những ngày bận rộn nhất trong năm.

Từ sáng sớm, tiếng gọi nhau í ới đã vang khắp xóm. Người mang liềm, kẻ vác đòn gánh, tất bật nối nhau ra đồng. Những bó lúa vàng nặng trĩu hạt lần lượt được xếp thành đống, xếp thành bờ. Tiếng cười, tiếng nói, tiếng liềm cắt lúa lách cách, hòa thành một bản nhạc đồng quê rộn rã.

Lâm theo cha mẹ ra đồng từ tinh mơ. Cậu trai mười bảy tuổi đã cao lớn, nhanh nhẹn, chẳng mấy chốc đã thành thạo việc gặt. Những nhát liềm chắc tay, dứt khoát, làm lúa ngả rạp theo hàng. Mồ hôi lấm tấm trên trán, nhưng đôi mắt sáng rực niềm vui. Mỗi khi ngẩng lên, cậu lại bắt gặp bóng dáng Hương ở đám ruộng bên cạnh.

Hương mặc áo bà ba nâu, chiếc nón lá che nghiêng, đôi tay nhỏ nhắn thoăn thoắt cắt lúa. Gió thổi làm vài sợi tóc mai bung ra, dính vào má ướt mồ hôi. Nhìn cô gái chăm chỉ, cần mẫn, Lâm bất giác mỉm cười. Có lẽ, cái đẹp dung dị của Hương không phải ở dáng vẻ lộng lẫy, mà ở sự hiền lành, dịu dàng giữa đời thường như thế.

Đến trưa, cả nhóm nghỉ ngơi dưới bóng cây bàng ven đồng. Mẹ Hương mang theo rổ xôi đậu xanh thơm phức, còn mẹ Lâm thì có ấm nước chè xanh mát rượi. Tụi trẻ con tranh nhau ăn, cười nói rộn rã. Lâm cố ý ngồi cạnh Hương, lén đưa cho cô miếng cá khô nướng giòn mà cậu giữ phần. Hương nhìn thoáng qua, ngại ngùng:
“Anh giữ mà ăn đi, em no rồi.”
“Thôi, tôi ăn hoài ngán lắm. Hương ăn cho khỏe còn gặt tiếp.” – Lâm nài ép, ánh mắt tràn đầy chân thành.

Hương nhận lấy, khẽ cúi đầu, đôi môi cong lên trong nụ cười khó giấu.

Chiều về, tiếng hò gọi nhau chất lúa rộn rã khắp đồng. Lúa được gánh từng gánh về sân phơi, xếp thành những đụn vàng óng. Trẻ con chạy quanh nô đùa, người lớn vừa làm vừa cười nói, không khí rộn ràng như ngày hội.

Trong khoảnh khắc nghỉ tay, Hương khẽ hát một làn điệu dân ca mà bà ngoại từng ru. Giọng hát ngọt ngào, mộc mạc, vang xa giữa đồng chiều lộng gió. Lâm ngẩng lên, lặng người lắng nghe. Tiếng hát của cô hòa cùng tiếng xào xạc của sóng lúa, như thể cả cánh đồng đang ngân nga cùng.

“Hay quá, Hương hát nữa đi!” – một bác nông dân vui vẻ nói.
Hương đỏ mặt, vội lảng sang chuyện khác. Nhưng Lâm thì không giấu được, đôi mắt sáng lấp lánh, ngắm cô thật lâu.

Mặt trời dần buông, cả cánh đồng ngập ánh vàng rực rỡ. Những giọt mồ hôi hòa cùng niềm hạnh phúc. Trong cảnh lao động hối hả mà vui tươi ấy, Hương và Lâm như xích lại gần nhau hơn. Họ cùng chia sẻ niềm vui mùa màng, cùng hát chung khúc ca của lúa vàng, của tuổi trẻ.

Đêm xuống, trên đường về, gió mang theo mùi rơm rạ mới đốt. Hương đi cạnh Lâm, tay ôm bó lúa nhỏ. Cô khẽ nói:
“Cực mà vui anh nhỉ?”
“Ừ, vui lắm. Nhìn lúa đầy sân, thấy công sức cả nhà đâu có uổng.” – Lâm cười, rồi ngập ngừng:
“Hương à… mai này dù tôi có đi xa, chắc tôi cũng nhớ nhất là mùi rơm rạ này.”

Hương dừng lại, nhìn cậu trong ánh trăng vừa lên. Trong lòng thoáng chút xao động, nhưng rồi cô chỉ cười nhẹ, giọng thì thầm như gió:
“Có đi đâu thì nhớ đường về là được.”

Khúc hát mùa gặt, tiếng cười mùa vàng, ánh trăng đầu làng, tất cả đều như hẹn trước, sẽ trở thành ký ức thiêng liêng mà sau này mỗi khi nhớ lại, trái tim họ đều thấy ấm áp.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×