hạnh phúc bình dị

Chương 5: Đêm trăng lỡ nhịp


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Mùa gặt vừa dứt, trời vào độ cuối thu. Những đêm trăng sáng, cả làng lại rộn ràng với bao trò vui dân dã. Trẻ con thì ùa ra sân đình chơi rồng rắn, đánh chuyền, người lớn thì tụm năm tụm bảy hàn huyên sau một ngày lao động. Khắp nơi, ánh trăng dát bạc như tràn xuống, soi sáng từng nếp nhà, từng ngọn tre khẽ lay trong gió.

Tối ấy, Hương cùng mấy cô bạn trong xóm rủ nhau ra đầu làng hóng gió. Cô mặc chiếc áo bà ba trắng quen thuộc, mái tóc dài buông thả, gương mặt trong sáng dưới ánh trăng khiến ai nhìn cũng ngẩn ngơ. Lâm thì vừa từ nhà anh họ về, thấy bọn con gái tụ tập liền ghé qua.

“Đi đâu mà đông thế?” – Lâm cười hỏi, giọng lém lỉnh.

Một đứa bạn của Hương nhanh nhảu đáp:
“Ra ngắm trăng thôi. Trăng sáng quá mà.”

Hương không nói gì, chỉ lặng lẽ ngẩng nhìn vầng trăng tròn treo cao giữa trời. Trong khoảnh khắc, Lâm bỗng thấy trái tim mình đập nhanh hơn thường lệ. Ánh sáng ấy phủ lên gương mặt Hương, khiến cô đẹp một cách khác lạ – dịu dàng mà gần gũi, như thể cả vầng trăng kia cũng phải ghen tị.

Sau vài câu chuyện cười đùa, mấy cô bạn lần lượt về, chỉ còn lại Hương và Lâm. Con đường đất dẫn ra bến sông vắng lặng, chỉ còn tiếng côn trùng rả rích. Trăng sáng vằng vặc, soi rõ từng bước chân.

“Hương có thấy… đêm nay trăng đẹp hơn mọi hôm không?” – Lâm hỏi, giọng khẽ lạ thường.
“Đêm nào chả đẹp. Có điều… hôm nay chắc em rảnh rỗi hơn nên mới để ý.” – Hương đáp, nụ cười thoáng ẩn hiện nơi khóe môi.

Hai đứa dừng chân bên bến sông quen thuộc. Nước sông lấp lánh ánh bạc, khẽ gợn sóng theo làn gió nhẹ. Hương ngồi xuống bờ cỏ, tay ôm chiếc nón lá, mắt dõi về xa. Lâm cũng ngồi cạnh, lòng ngổn ngang. Cậu muốn nói gì đó, nhưng lưỡi cứng lại.

Bỗng nhiên, tiếng sáo từ đầu làng vang lên, réo rắt bay qua đồng. Một cậu bé nào đó đang thổi, nhưng với Lâm và Hương, âm thanh ấy như dành riêng cho họ. Nó ngân nga, dìu dặt, khiến trái tim tuổi mười bảy, mười lăm xao động lạ thường.

“Hương này…” – Lâm gọi khẽ.
“Dạ?” – Hương quay sang, ánh mắt trong veo chạm phải ánh nhìn của cậu.

Khoảnh khắc ấy, cả hai đều im lặng. Trăng sáng, gió mát, tiếng sáo dìu dặt – tất cả như gói gọn lại, chỉ còn hai trái tim lỡ nhịp đập rộn ràng.

Lâm ấp úng:
“Nếu… nếu mai này tôi có đi xa, Hương có nhớ đến tôi không?”

Hương thoáng sững sờ. Cô cúi đầu, bàn tay siết chặt vành nón. Một lát sau, giọng nhỏ nhẹ vang lên, ngập ngừng như gió thoảng:
“Em… chắc sẽ nhớ.”

Lâm nghe mà ngực như muốn vỡ òa. Nhưng trước sự e thẹn của Hương, cậu không dám nói thêm. Chỉ lặng lẽ ngồi đó, nhìn vầng trăng phản chiếu trong mắt cô, sáng rực mà dịu dàng.

Đêm ấy, cả hai trở về muộn. Trên con đường làng rợp ánh trăng, họ đi song song, không ai dám nắm tay, cũng chẳng dám thổ lộ thêm lời nào. Nhưng trong lòng, cả hai đều biết rõ – đã có một điều gì đó rất khác vừa nảy nở.

Đêm trăng ấy, không chỉ là kỷ niệm, mà còn là lần đầu trái tim của họ rung động, lỡ nhịp vì nhau. Và cái lỡ nhịp ngọt ngào ấy sẽ mãi theo họ suốt những tháng năm sau này, ngay cả khi phải trải qua bao chia ly, biến động.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×