Con đường dẫn ra bến sông được phủ bóng tre xanh rì, mùa nào cũng xào xạc trong gió. Mỗi buổi chiều, bọn trẻ trong làng thường tụ tập chơi đùa dưới tán tre, nhưng hôm nay chỉ có hai bóng dáng quen thuộc: Hương và Lâm.
Ánh nắng cuối ngày rải xuống những kẽ lá, tạo thành những đốm sáng lung linh trên nền đất. Hương ngồi trên chiếc ghế tre cũ kỹ mà lũ trẻ vẫn dùng để nghỉ chân. Lâm thì dựa vào thân tre, đôi tay đan vào nhau, như đang suy nghĩ gì đó rất xa xăm.
“Hồi nãy anh thổi sáo hay lắm.” – Hương lên tiếng trước, giọng nhỏ nhẹ nhưng chân thành.
“Hay gì đâu… tôi chỉ thổi cho đỡ buồn thôi.” – Lâm cười, nhưng đôi mắt lại ánh lên vẻ tự hào.
Cả hai im lặng một lúc, chỉ nghe tiếng chim chiều gọi bạn và tiếng lá tre va vào nhau rì rào. Không khí yên tĩnh đến mức Hương có thể nghe rõ nhịp tim mình đang đập nhanh.
“Anh Lâm này…” – Hương khẽ gọi.
“Ừ?” – Cậu quay sang, ánh mắt chăm chú.
“Sau này… anh có đi xa thì nhớ… đừng quên làng quê mình nhé.”
Lâm thoáng sững lại. Câu nói ấy như chạm đúng vào nỗi khao khát và trăn trở của cậu. Từ ngày có người thân từ phố về kể chuyện đời sống nơi đô thành, Lâm vẫn luôn nung nấu ước mơ đổi đời, rời khỏi quãng ruộng đồng chật hẹp này. Nhưng nhìn Hương ngồi bên dưới tán tre, ánh mắt hiền lành, lòng cậu bỗng chùng xuống.
“Tôi muốn đi xa thật, Hương à. Nhưng…” – Lâm ngập ngừng – “Đi rồi cũng muốn có ngày trở về. Bởi vì ở đây… có người tôi không nỡ rời bỏ.”
Nghe vậy, Hương khẽ cúi đầu, ngón tay mân mê tà áo. Má cô ửng hồng, trong lòng vừa vui vừa bối rối. Cô hiểu rõ ý Lâm, nhưng vẫn e thẹn, chẳng dám đáp lời trực tiếp.
Gió thổi mạnh, mấy chiếc lá tre rơi xuống, chạm khẽ lên vai hai đứa. Lâm bất giác đưa tay nhặt một chiếc, xoay xoay rồi đặt vào lòng bàn tay Hương.
“Nếu một ngày tôi đi xa, chiếc lá này coi như lời hẹn. Tôi sẽ trở về… để cùng Hương ngồi dưới tán tre này thêm lần nữa.”
Hương run run nhận lấy chiếc lá mỏng manh. Đơn giản thế thôi, nhưng trong lòng cô dấy lên một niềm tin mơ hồ. Một lời hứa chẳng cần giấy mực, chẳng cần chứng nhân, chỉ có ánh hoàng hôn, hàng tre và trái tim của hai người.
Xa xa, tiếng sáo ai đó lại vang lên, réo rắt gọi chiều. Hương ngẩng đầu, đôi mắt long lanh:
“Ước mơ của em giản dị lắm, chỉ cần có gia đình yên ấm, có anh bên cạnh, vậy là đủ.”
Lâm nhìn cô, lòng dâng trào cảm xúc. Cậu không phải kẻ hay nói lời ngọt ngào, nhưng ánh mắt thì chẳng giấu được: sâu đậm, thiết tha.
Hoàng hôn buông xuống, ánh nắng đỏ phủ đầy triền sông, in bóng hai đứa trẻ ngồi bên nhau. Lời hẹn dưới tán tre hôm ấy, giản dị mà chân thành, đã trở thành sợi dây vô hình ràng buộc, để mai này dẫu có đi xa, cả hai vẫn sẽ nhớ về, như nhớ một khúc ca tuổi trẻ ngọt ngào.