hạnh phúc bình dị

Chương 9: Cái nhìn lặng lẽ


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Từ ngày Lan về, không khí trong làng dường như rộn ràng hơn. Những buổi chiều, bọn trai trong xóm kéo nhau đến nhà ông Bảy chỉ để được nghe Lan kể chuyện thành phố, hoặc nhìn ngắm bóng dáng cô gái trong bộ váy hoa rực rỡ. Lâm cũng có mặt, đôi khi chỉ đứng ngoài hàng cau nhìn vào, đôi khi hòa vào đám đông nghe Lan nói.

Hương thấy tất cả. Mỗi lần ngang qua, cô đều bắt gặp ánh mắt Lâm hướng về phía Lan. Không phải ánh nhìn hời hợt, mà là một cái gì vừa say mê vừa khao khát, khiến lòng Hương nhói lên. Cô không trách, cũng không ghen tuông, nhưng trong tim dấy lên một nỗi sợ mơ hồ – sợ rằng lời hẹn dưới tán tre sẽ tan vỡ trước cơn gió lạ vừa ùa về.

Một chiều cuối tháng bảy, cả làng ra đồng gom rạ. Nắng nhạt, gió thổi mát, hương lúa chín còn vương. Hương cùng mấy cô gái cặm cụi nhặt từng bó rạ, cười nói rộn ràng. Xa xa, Lâm cùng Lan đang trò chuyện. Cậu chỉ tay về phía chân trời, tả lại dòng sông, con đường đất, rồi nghe Lan kể chuyện phố phường, ánh mắt sáng rực như chưa từng sáng đến thế.

Hương dừng tay, mồ hôi lấm tấm trên trán, nhưng mắt vẫn dõi theo hai người. Giữa tiếng cười nói ồn ào, cô chỉ nghe rõ nhịp tim mình nặng nề. Đôi khi Lâm quay lại, bắt gặp ánh mắt Hương, nhưng chỉ thoáng chốc rồi lại vội vàng quay đi. Cái nhìn lặng lẽ ấy khiến Hương càng thêm nghẹn ngào.

Đêm hôm đó, trăng lên sáng vằng vặc. Hương ngồi trước sân nhà, ôm gối tựa hiên, lòng rối bời. Cô nhớ lại những ngày xưa – Lâm cùng cô tắm sông, cắt cỏ, hẹn ước dưới tán tre. Những kỷ niệm ấy vẫn còn đây, mà sao bỗng trở nên mong manh như khói. Hương thầm thì:
“Lâm ơi… có phải anh đang dần xa em không?”

Cùng lúc đó, ở bờ sông, Lâm lại chẳng sao ngủ được. Cậu đứng tựa gốc gừa, mắt nhìn dòng nước lấp loáng ánh trăng. Trong đầu, hình ảnh Lan cứ hiện lên cùng những câu chuyện về thành phố phồn hoa. Nhưng đâu đó, tiếng cười hiền lành của Hương, cái nhìn trong veo của cô, vẫn như sợi dây níu kéo.

Lâm thấy mình bị giằng xé. Một bên là giấc mơ đổi đời, một bên là tình cảm gắn bó tự thuở nhỏ. Cậu không đủ dũng cảm để thổ lộ nỗi khát khao đang cháy bỏng, cũng chẳng đủ sức để nhìn thẳng vào đôi mắt Hương. Chỉ còn những cái nhìn lặng lẽ, thoáng chốc, mà mỗi lần chạm vào lại khiến trái tim run rẩy.

Ngày hôm sau, khi cả xóm đi phơi lúa, Hương mang cho Lâm một bầu nước. Cô đưa bằng đôi tay run run, ánh mắt lặng lẽ dõi theo. Lâm nhận lấy, miệng định cười, nhưng nụ cười gượng gạo chẳng che giấu nổi sự bối rối. Trong khoảnh khắc ấy, cả hai đều hiểu: có điều gì đang thay đổi, dù không ai muốn gọi tên.

Bầu trời tháng bảy xanh ngắt, tiếng ve râm ran như khắc sâu nỗi xao động trong lòng. Tình cảm tuổi thơ ngọt lành nay đã vương chút đắng cay – một cái nhìn lặng lẽ thôi, cũng đủ khiến lòng người chao đảo.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×