hạnh phúc của người khác

Chương 10: Lặng lẽ theo dõi


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Buổi sáng thứ hai, Nhi Thư đến công ty sớm hơn mọi ngày. Cô mang theo cảm giác vừa háo hức vừa nặng trĩu, bởi hôm nay có nhiều cơ hội để cô gần Phúc Long, nhưng cũng nhiều nguy cơ trái tim cô sẽ nhói đau.

Khi bước vào phòng, cô thấy Phúc Long đang trò chuyện với cô đồng nghiệp mới, ánh mắt dịu dàng, giọng cười trầm ấm. Tim Nhi Thư nhói lên. Cô đứng lặng một bên, quan sát mà không dám can thiệp. Mỗi cử chỉ, mỗi lời nói của anh đều khiến cô vừa hạnh phúc vừa đau đớn.

Cô nhớ lại những khoảnh khắc nhỏ trước đây, khi anh quan tâm đến cô, cười với cô, hay đặt tay nhẹ lên vai cô. Bây giờ, nhìn anh dành sự quan tâm tương tự cho người khác, cô cảm thấy trái tim mình như bị bóp nghẹt.

Trong giờ giải lao, Nhi Thư lặng lẽ theo dõi họ từ xa. Phúc Long vẫn tươi cười, nói chuyện, đôi lúc nghiêng đầu lắng nghe cô đồng nghiệp mới. Nỗi đau trong lòng cô trào dâng, khiến mắt cô rưng rưng. Cô thầm nhủ:

“Âm thầm quan sát thôi… chỉ để biết rằng anh vẫn hạnh phúc… dù không phải bên mình.”

Buổi trưa, khi cả nhóm đi ăn, Nhi Thư chọn một quán gần công ty nhưng hơi xa nhóm, để quan sát từ xa. Phúc Long vẫn tỏ ra quan tâm cô đồng nghiệp, chia sẻ món ăn, hỏi han chu đáo. Cảnh tượng ấy khiến cô vừa xót xa vừa ngọt ngào. Cô nhận ra rằng, yêu thầm là như thế: vừa được gần người mình yêu, vừa chứng kiến họ gần gũi người khác, và không thể làm gì để thay đổi.

Chiều về, Nhi Thư về nhà sớm hơn mọi ngày. Cô ngồi bên cửa sổ, nhìn ánh đèn thành phố phản chiếu trong mắt. Trái tim cô dâng trào cảm xúc hỗn độn: vừa hạnh phúc vì được quan sát anh, vừa đau vì biết rằng anh thuộc về người khác, hoặc chí ít, chưa bao giờ dành tình cảm cho cô.

Cô nhắm mắt lại, hình dung lại khoảnh khắc Phúc Long cười, ánh mắt dịu dàng hướng về người khác, bàn tay đặt nhẹ lên vai cô đồng nghiệp. Tim cô nhói đau, nhưng cô biết rằng, tất cả những cảm xúc này là riêng của cô, âm thầm, lặng lẽ, và không thể chia sẻ.

Đêm đến, cô lặng lẽ ngồi ghi lại cảm xúc trong nhật ký. Mỗi dòng chữ đều như những nhát dao nhẹ vào trái tim, nhưng cũng là cách duy nhất cô có thể trút ra cảm xúc. Cô viết:

“Âm thầm quan sát anh… là cách duy nhất mình có thể giữ được những khoảnh khắc gần gũi, dù nó không dành cho mình. Ngọt ngào và đau đớn đan xen, nhưng đây là hạnh phúc riêng của mình. Dù anh không bao giờ biết, trái tim mình vẫn yêu anh, âm thầm, lặng lẽ.”

Cô thở dài, mắt long lanh nước. Trong lòng, cô biết rằng tình cảm này sẽ còn lớn dần, càng ngày càng sâu, nhưng nỗi đau cũng sẽ tăng theo từng khoảnh khắc cô chứng kiến anh bước gần người khác.

Và từ khoảnh khắc ấy, Nhi Thư hiểu rõ: yêu thầm là một hạnh phúc ngọt ngào nhưng cũng là thử thách khắc nghiệt nhất. Cô sẽ phải học cách chịu đựng nỗi đau, học cách lặng lẽ quan sát, và học cách yêu một người mà không bao giờ thuộc về mình.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×