hạnh phúc của người khác

Chương 9: Kỷ niệm tan vỡ


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Một tuần sau buổi tiệc công ty, không khí trong văn phòng trở nên bận rộn hơn. Dự án mới sắp được triển khai, mọi người đều tất bật với công việc, nhưng Nhi Thư lại cảm thấy trái tim mình trĩu nặng.

Hôm nay, Phúc Long xuất hiện với một nụ cười rạng rỡ, nhưng bên cạnh anh là cô đồng nghiệp mới mà Nhi Thư đã gặp trong buổi tiệc trước. Hai người trò chuyện vui vẻ, ánh mắt tràn đầy sự thân mật. Nhi Thư lặng người, tim nhói lên từng nhịp.

Cô cố gắng tập trung vào công việc, nhưng mọi hành động, nụ cười, ánh mắt anh dành cho người khác đều khiến cô đau đớn đến mức không thể tả. Cô biết, khoảnh khắc này sẽ trở thành một kỷ niệm mà cô không thể nào quên.

Buổi trưa, khi mọi người ra ngoài ăn, Nhi Thư lặng lẽ ở lại văn phòng. Cô mở email, nhìn thấy thông báo về một buổi họp quan trọng. Phúc Long đề nghị cô tham gia cùng, và khi cô đồng ý, anh cười nhẹ:

“Cậu giỏi quá, mình không phải lo lắng gì.”

Cô mỉm cười, nhưng bên trong, tim cô như bị bóp nghẹt. Khoảnh khắc ngọt ngào ấy vẫn hiện hữu, nhưng giờ đây, nó xen lẫn nỗi đau khi biết anh đang dần bước gần người khác.

Buổi họp diễn ra căng thẳng, Phúc Long vẫn giữ thái độ chuyên nghiệp, nhưng đôi lúc ánh mắt anh lướt qua cô, làm cô cảm thấy vừa an ủi vừa đau đớn. Cô nhận ra rằng, tình cảm của mình đã trở thành một phần quan trọng trong cuộc sống, nhưng cũng là một nỗi đau âm thầm mà cô phải chịu.

Chiều về, khi mọi người rời văn phòng, Nhi Thư ngồi lại một mình, lặng lẽ xếp tài liệu. Cô nhớ về những khoảnh khắc ngọt ngào đã có với Phúc Long: ánh mắt, nụ cười, những câu chuyện vụn vặt… Tất cả giờ đây trở thành kỷ niệm, nhưng cũng là những vết thương trong tim cô.

Đêm đến, cô bước ra ban công, nhìn ánh đèn thành phố phản chiếu trong mắt. Giọt nước mắt lặng lẽ rơi, hòa lẫn nỗi buồn và niềm hạnh phúc âm thầm. Cô thầm nghĩ:

“Có lẽ, đây là tình yêu của riêng mình… âm thầm, lặng lẽ, nhưng thật sâu sắc. Mình sẽ giữ nó, dù biết rằng kỷ niệm này sẽ tan vỡ khi anh bước gần người khác.”

Cô biết rằng, tình cảm thầm lặng không phải lúc nào cũng được đền đáp. Nó là sự kết hợp giữa hạnh phúc và đau đớn, ngọt ngào và chua xót. Nhưng Nhi Thư vẫn chấp nhận. Cô học cách chịu đựng, học cách giữ im lặng, học cách yêu anh – dù biết rằng một ngày nào đó, khoảnh khắc này sẽ chỉ còn lại trong ký ức.

Và từ khoảnh khắc ấy, Nhi Thư nhận ra: tình yêu thầm lặng, dù ngọt ngào hay tan vỡ, vẫn là thứ quý giá nhất mà cô có thể giữ cho riêng mình. Nó khiến trái tim cô sống động, nhưng cũng nhói đau từng ngày, và cô biết rằng, mình sẽ phải tiếp tục bước qua những tháng ngày này, âm thầm yêu một người mà không bao giờ thuộc về mình.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×