hạnh phúc của người khác

Chương 11: Khoảng cách không thể xóa


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Một buổi sáng thứ ba, văn phòng tràn ngập ánh nắng vàng nhạt qua khung cửa kính. Nhi Thư ngồi tại bàn làm việc, cố tập trung vào công việc, nhưng tâm trí cô lại bị chi phối hoàn toàn bởi Phúc Long – anh đang nói chuyện với cô đồng nghiệp mới, ánh mắt và nụ cười tràn đầy sự gần gũi.

Cô cố gắng hít sâu, tự nhủ rằng chỉ là bạn bè, nhưng từng cử chỉ của anh, từng ánh mắt anh dành cho người khác, khiến cô cảm thấy một khoảng cách vô hình nhưng không thể xóa. Khoảng cách ấy vừa gần gũi trong những khoảnh khắc họ bên nhau, vừa xa vời khi anh dành tình cảm cho người khác.

Buổi trưa, Nhi Thư tham gia một buổi họp nhóm với Phúc Long. Anh trao đổi công việc rất nhiệt tình, nhưng khi cô đưa ra một ý kiến, anh nhẹ nhàng mỉm cười, rồi quay sang người đồng nghiệp khác để xác nhận chi tiết. Khoảnh khắc ấy khiến cô cảm thấy tim mình vừa rung lên vừa nhói đau.

Cô biết, khoảng cách giữa họ không chỉ là công việc hay tình bạn, mà là cảm xúc – anh chưa từng nhìn cô bằng ánh mắt của người yêu. Cô, dù muốn tiến gần, vẫn phải giữ khoảng cách âm thầm để bảo vệ trái tim mình.

Chiều về, khi hai người đi cùng trên xe bus, Phúc Long kể về chuyến đi sắp tới với cô đồng nghiệp mới:

“Cậu ấy sẽ cùng mình tham dự buổi hội thảo ngày mai. Chắc chắn sẽ vui lắm.”

Nhi Thư chỉ im lặng, lòng dâng trào cảm xúc hỗn độn. Vừa muốn cười vui vì được nghe anh nói chuyện, vừa nhói đau khi biết anh sẽ gần gũi người khác. Khoảng cách ấy càng rõ ràng, càng không thể xóa.

Về đến nhà, Nhi Thư ngồi bên cửa sổ, ánh đèn thành phố phản chiếu trong mắt. Cô nhớ lại tất cả khoảnh khắc bên Phúc Long: nụ cười, ánh mắt, những cử chỉ quan tâm. Tất cả giờ đây trở thành những kỷ niệm ngọt ngào nhưng xa vời.

Cô thở dài, viết trong nhật ký:

“Khoảng cách này… không phải khoảng cách vật lý, mà là khoảng cách trong tim. Anh không thuộc về mình, và mình phải học cách chấp nhận điều đó. Nhưng mỗi khoảnh khắc gần anh vẫn là một hạnh phúc âm thầm.”

Đêm đến, trái tim cô trĩu nặng nhưng vẫn giữ một niềm hy vọng nhỏ nhoi. Cô biết tình yêu này là thầm lặng, là thử thách, nhưng cũng là thứ quý giá nhất mà cô có thể giữ cho riêng mình. Khoảng cách không thể xóa, nhưng tình cảm ấy vẫn tồn tại – âm thầm, lặng lẽ, và mãi mãi là của cô.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×