hạnh phúc của người khác

Chương 12: Ngỡ gần mà xa


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Một buổi chiều thứ sáu, văn phòng yên tĩnh hơn mọi ngày. Nhi Thư đang tập trung vào báo cáo dự án thì Phúc Long bước tới, trên tay cầm vài tờ giấy cần ký duyệt.

“Cậu giúp mình xem lại phần số liệu này được không?” anh hỏi, giọng trầm ấm, ánh mắt nhìn cô dịu dàng.

Cô mỉm cười, nhịp tim đập nhanh: “Dạ… được ạ.” Cô đứng lên, bước đến gần bàn anh. Bàn tay họ chạm nhau trong khoảnh khắc ngắn ngủi, nhưng với cô, từng giây ấy lại dài vô tận, ngọt ngào mà nhói đau.

Họ cùng nhau kiểm tra số liệu, anh đưa ra ý kiến, cô ghi lại từng chi tiết. Ánh mắt họ vài lần chạm nhau, nụ cười xuất hiện trên môi Phúc Long khiến trái tim cô rung lên. Ngỡ như chỉ cần bước thêm một bước nữa, cô sẽ ở rất gần anh.

Nhưng rồi, một tiếng cười từ phía bàn kế bên vang lên. Cô đồng nghiệp mới bước đến, hỏi Phúc Long một câu vụn vặt. Anh quay sang, giọng cười thân thiện:

“À, đúng rồi… để anh xem cho.”

Nhi Thư đứng lặng người, tim nhói lên. Ngỡ gần mà lại xa – khoảng cách ấy rõ ràng đến mức khiến cô không thể thở nổi. Khoảnh khắc cô tưởng rằng có thể gần anh, thì lại bị thực tế nhắc nhở rằng anh không thuộc về cô.

Buổi chiều trôi qua, Nhi Thư lặng lẽ quan sát, vừa hạnh phúc khi được gần anh, vừa đau khi thấy anh thân mật với người khác. Những cử chỉ nhỏ – một cái chạm tay, một nụ cười, ánh mắt dịu dàng – khiến cô vừa thèm được chạm vào, vừa cảm thấy tim như vỡ ra.

Về nhà, cô ngồi bên cửa sổ, nhìn ánh đèn thành phố lấp lánh, nhớ lại tất cả khoảnh khắc hôm nay. Cô biết, tình yêu này không bao giờ được đáp lại, nhưng mỗi giây phút gần anh đều trở thành kỷ niệm quý giá.

Cô thở dài, viết trong nhật ký:

“Ngỡ gần mà xa… trái tim mình vừa được hạnh phúc, vừa tan nát. Anh không biết, nhưng mình sẽ giữ khoảnh khắc này, dù nó đau đến nhường nào.”

Đêm ấy, cô nhắm mắt lại, cảm giác vừa ngọt ngào vừa đau đớn lan tỏa. Khoảng cách giữa cô và Phúc Long càng rõ rệt, nhưng trái tim cô vẫn yêu anh – âm thầm, lặng lẽ, và kiên cường đến mức đáng thương.

Cô nhận ra rằng: tình yêu thầm lặng không phải lúc nào cũng dễ chịu. Nó là sự pha trộn giữa hạnh phúc khi được gần người mình yêu và nỗi đau khi người đó bước gần người khác. Nhưng Nhi Thư vẫn chọn giữ tình cảm ấy, âm thầm và lặng lẽ, bởi đó là khoảnh khắc ngọt ngào duy nhất mà cô có thể nắm giữ.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×