hạnh phúc của người khác

Chương 3: Bạn thân hay hơn cả người yêu?


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Buổi sáng thứ tư, công ty bắt đầu một tuần mới với không khí tất bật quen thuộc. Nhi Thư vừa bước vào văn phòng thì đã thấy Phúc Long đứng cạnh bàn lễ tân, nói chuyện với một đồng nghiệp mới. Ánh mắt anh lại dừng ở cô, nở một nụ cười ấm áp. Tim cô bất giác đập nhanh, như thể đang nhảy theo nhịp riêng.

Hôm nay, cô được phân công làm việc trực tiếp cùng Phúc Long trong một dự án dài hạn. Điều đó khiến cô vừa vui mừng vừa lo lắng. Vui vì có cơ hội gần gũi anh hơn, lo vì nỗi sợ rằng trái tim mình sẽ lại rung động mạnh hơn.

Cả buổi sáng, hai người cùng nhau phân tích dữ liệu, thảo luận ý tưởng. Phúc Long luôn kiên nhẫn lắng nghe, cười nhẹ khi cô đề xuất những ý tưởng vụng về, rồi chỉnh sửa một cách tế nhị. Ánh mắt anh tập trung, nhưng khi nhìn cô, lại tràn đầy sự quan tâm mà không hề gượng ép.

Nhi Thư cảm thấy một cảm giác vừa ngọt ngào vừa đau nhói trong tim. Cô biết, nếu là chuyện bình thường, cô đã có thể nắm tay anh và nói ra tất cả. Nhưng đây không phải chuyện bình thường – anh là đồng nghiệp, là người cô thầm yêu mà không dám bày tỏ.

Buổi trưa, nhóm họp nhỏ bên bàn ăn trưa. Mọi người trò chuyện rôm rả, cười đùa vui vẻ, nhưng Nhi Thư cứ im lặng, chỉ ngồi nhìn Phúc Long. Anh trò chuyện với mọi người rất tự nhiên, khiến cô cảm thấy vừa hạnh phúc vừa đau. Hạnh phúc vì được gần anh, đau vì biết rằng anh không nhìn cô với ánh mắt yêu thương.

Một đồng nghiệp bất ngờ hỏi: “Nhi Thư, cậu và Phúc Long thân nhau thế, có bao giờ nghĩ sẽ… tiến xa hơn không?”

Cô lúng túng, cúi mặt: “Chúng tôi… chỉ là đồng nghiệp và bạn bè thôi.”

Phúc Long cười nhẹ, nhưng đôi mắt anh lộ rõ vẻ quan tâm: “Đúng vậy, chúng tôi là bạn bè tốt, cùng nhau làm việc hiệu quả.”

Câu trả lời khiến Nhi Thư vừa an ủi vừa đau. Bạn bè tốt… chỉ là bạn bè. Cô biết, nếu cô không dũng cảm nói ra, trái tim mình sẽ phải tiếp tục âm thầm yêu anh.

Buổi chiều, khi mọi người rời văn phòng, chỉ còn lại cô và Phúc Long trong phòng họp để hoàn tất một số báo cáo. Anh quay sang nhìn cô, ánh mắt trìu mến:

“Cậu làm việc chăm chỉ lắm, đừng quên nghỉ ngơi nhé. Dù sao thì sức khỏe quan trọng hơn công việc.”

Cô mỉm cười, lặng lẽ gật đầu, nhưng bên trong, cảm giác vừa ấm áp vừa tiếc nuối len lỏi. Cô biết, anh luôn quan tâm đến cô như một người bạn, nhưng chưa bao giờ nhìn cô như một người con gái anh yêu.

Trên đường về, cô ngồi một mình trong xe bus, nhớ lại ánh mắt anh khi cười, giọng nói nhẹ nhàng, cử chỉ dịu dàng. Tim cô vừa hạnh phúc vừa nhói đau. Tình yêu thầm lặng khiến cô ngọt ngào nhưng cũng đầy giày vò.

“Có lẽ… anh là người bạn tuyệt vời nhất mà mình từng có,” cô thầm nghĩ, nhưng giọt nước mắt lăn dài trên má. “Nhưng nếu mình nói ra tình cảm, liệu có còn giữ được những khoảnh khắc này không?”

Nhi Thư biết, cô đang đứng giữa hai lựa chọn: giữ tình cảm âm thầm, tiếp tục làm bạn, hoặc dũng cảm thổ lộ, nhưng có thể mất tất cả. Cô chọn giữ im lặng.

Trong trái tim cô, Phúc Long là tất cả: niềm vui, niềm hi vọng, nỗi đau và cả những giấc mơ chưa dám nói ra. Cô hiểu rằng, đôi khi bạn thân có thể quan trọng hơn cả người yêu, nhưng tình cảm thầm lặng ấy cũng khiến con người ta đau đớn đến mức không ngờ.

Đêm đến, Nhi Thư ngồi bên cửa sổ, nhìn ánh đèn thành phố lấp lánh. Cô mỉm cười nhưng đôi mắt vẫn long lanh nước. Tình cảm của cô dành cho Phúc Long chưa bao giờ phai nhạt, nhưng giờ đây, cô học cách giữ nó một cách âm thầm nhất, như một bí mật quý giá của riêng mình.

Và từ khoảnh khắc ấy, Nhi Thư hiểu rằng, bạn thân hay hơn cả người yêu đôi khi là một lựa chọn đầy thiêng liêng nhưng cũng đầy ngược tâm. Cô yêu anh, nhưng chỉ trong im lặng, để nỗi đau và hạnh phúc đan xen trong trái tim mà không ai biết.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×