Một buổi chiều thứ sáu, ánh nắng nhẹ chiếu qua cửa sổ văn phòng, rọi lên những tờ giấy, bàn ghế và khuôn mặt chăm chú của mọi người. Nhi Thư đang ngồi bên máy tính, mắt chăm chú vào bảng dữ liệu, khi bỗng nghe tiếng gọi:
“Nhi Thư, cậu có chút thời gian không? Tôi muốn nhờ cậu giúp một việc nhỏ.”
Ngẩng lên, cô thấy Phúc Long đứng trước bàn, nụ cười nhẹ nhưng ánh mắt dịu dàng khiến tim cô lỡ nhịp. “Dạ, anh cần gì ạ?”
“Công cụ trong phần mềm này hơi phức tạp, tôi nghĩ cậu sẽ hiểu nhanh hơn tôi.” Anh đưa tay chỉ vào màn hình, rồi chờ cô đến gần.
Khi Nhi Thư ngồi xuống bên cạnh, hai bàn tay gần chạm vào nhau. Cô cảm thấy một cảm giác ấm áp len lỏi, tim đập nhanh nhưng cô vẫn giữ vẻ bình tĩnh. Phúc Long hướng dẫn cô một vài thao tác, giọng anh vừa nghiêm túc vừa nhẹ nhàng.
“À, ra là vậy,” cô nói, cố gắng không để giọng run.
Phúc Long quay sang nhìn cô, ánh mắt dịu dàng: “Cậu học nhanh thật đấy.”
Cô chỉ mỉm cười, lòng vừa hạnh phúc vừa nhói đau. Khoảnh khắc này, đơn giản chỉ là cùng nhau làm việc, nhưng lại khiến trái tim cô dâng lên một cảm xúc khó gọi tên – vừa ngọt ngào vừa chua xót.
Buổi chiều trôi qua, khi mọi người rời văn phòng, Phúc Long đề nghị đi cùng cô về một đoạn đường vì cô mới chuyển chỗ ở gần công ty. Trong bóng hoàng hôn nhuộm vàng đường phố, họ bước đi bên nhau, thỉnh thoảng trao đổi vài câu chuyện phiếm.
“Ngày mai tôi có hẹn khách hàng, nhưng cậu yên tâm, tôi sẽ hỗ trợ cậu qua email nếu cần,” anh nói, giọng đầy quan tâm.
“Vâng… cảm ơn anh,” cô trả lời, tim lại nhói lên. Cô biết rằng, dù anh quan tâm, nhưng đó chỉ là sự quan tâm của một người bạn tốt, không phải người yêu.
Khi đến đoạn đường vắng, Phúc Long đột nhiên quay sang cô:
“Nhi Thư, nếu có lúc nào mệt mỏi hay khó khăn, đừng ngần ngại nói với tôi. Tôi sẽ luôn lắng nghe.”
Cô nhìn anh, lòng dâng lên một cảm xúc vừa ấm áp vừa đau đớn. “Vâng… tôi biết rồi. Cảm ơn anh.”
Khoảnh khắc ấy, chỉ đơn giản là một lời nhắn nhủ, nhưng với Nhi Thư, nó trở thành kỷ niệm đáng giá, khiến cô muốn lưu giữ mãi trong tim. Cô biết rằng, cô đang yêu một người mà có lẽ sẽ không bao giờ thuộc về mình.
Về đến nhà, cô ngồi bên cửa sổ, nhắm mắt lại và nhớ về những giây phút chiều nay. Ánh nắng hoàng hôn vẫn còn vương trên mái tóc anh, nụ cười anh, giọng nói anh… tất cả đều in sâu vào tâm trí cô.
Cô thầm nhủ: “Đây là khoảnh khắc ngọt ngào, nhưng chỉ dành cho riêng mình. Anh hạnh phúc, tôi âm thầm hạnh phúc theo cách của riêng mình.”
Những ngày tiếp theo, Nhi Thư bắt đầu để ý đến những chi tiết nhỏ nhặt trong mối quan hệ với Phúc Long: cách anh cúi xuống nhặt giấy rơi, cách anh nhìn cô khi cô cười, cách anh lắng nghe cẩn thận từng câu chuyện dù nhỏ nhặt. Mỗi chi tiết, mỗi hành động đều trở thành một khoảnh khắc quý giá mà cô không bao giờ muốn quên.
Tuy nhiên, càng gần anh, trái tim cô càng nhói đau. Cô biết rằng, tình cảm của mình là một bí mật, một tình yêu thầm lặng, và anh sẽ không bao giờ nhìn cô với ánh mắt yêu thương. Nhưng cô cũng biết rằng, những khoảnh khắc này, dù ngắn ngủi và đơn giản, cũng đủ để làm cô mỉm cười, đủ để trái tim cô ấm áp giữa những ngày dài cô độc.
Và từ khoảnh khắc ấy, Nhi Thư học được một bài học quý giá: đôi khi tình yêu không cần phải được đáp lại, đôi khi chỉ cần những khoảnh khắc ngọt ngào, dù ngắn ngủi, cũng đủ để trái tim sống động.
Cô nhìn ra ngoài cửa sổ, nơi ánh hoàng hôn đang dần nhường chỗ cho màn đêm. Trong lòng, một niềm hạnh phúc âm thầm len lỏi, hòa lẫn nỗi đau thầm lặng. Cô mỉm cười, biết rằng mình sẽ giữ khoảnh khắc này, giữ tình cảm này, cho riêng mình, dù anh có biết hay không.