Những ngày tiếp theo trôi qua, công việc bận rộn khiến Nhi Thư ít có thời gian nghĩ đến bản thân, nhưng trái tim cô lại luôn hướng về Phúc Long. Mỗi sáng đi làm, cô mong chạm mắt anh, mỗi buổi chiều tan sở, cô muốn được đi cùng anh một đoạn đường. Nhưng tất cả chỉ dừng lại ở trong lòng, âm thầm và lặng lẽ.
Hôm nay, công ty tổ chức một buổi workshop nội bộ, nơi mọi người được phân nhóm để thảo luận các ý tưởng sáng tạo. Nhi Thư và Phúc Long lại một lần nữa được xếp chung nhóm. Cô cảm thấy tim mình rộn ràng khó tả.
Trong lúc thảo luận, Phúc Long ngồi sát bên cô, lắng nghe mọi ý kiến của cô cẩn thận, gật đầu khích lệ. Mỗi cái gật đầu, mỗi nụ cười nhẹ đều khiến trái tim cô nhói lên một cách kỳ lạ.
“Ý tưởng của cậu rất thú vị, Nhi Thư. Tôi nghĩ chúng ta nên thử áp dụng nó,” anh nói, giọng trầm ấm, vừa nghiêm túc vừa dịu dàng.
Cô chỉ mỉm cười, nhưng trong lòng dâng lên một cảm giác vừa hạnh phúc vừa đau. Hạnh phúc vì anh đã chú ý đến ý tưởng của cô, đau vì cô biết, những lời khen ấy chỉ đơn thuần là sự đánh giá công việc, không phải cảm xúc dành cho cô.
Sau buổi workshop, nhóm họp lại để tổng hợp kết quả. Phúc Long quay sang cô, nghiêm túc:
“Cậu đã làm rất tốt hôm nay. Tôi tin tưởng cậu sẽ còn tiến xa hơn.”
Nhi Thư gật đầu, mắt lấp lánh niềm vui nhưng cũng nhói đau. Cô hiểu rằng, mỗi lời khen, mỗi ánh mắt quan tâm đều trở thành động lực để cô gắn bó, nhưng cũng khiến tình cảm âm thầm trong tim cô lớn dần, mạnh mẽ hơn bao giờ hết.
Buổi chiều, khi mọi người ra về, Phúc Long lại đề nghị đi cùng cô một đoạn đường. Trong lúc đi, anh kể về những dự định sắp tới, những kế hoạch cá nhân, những chuyến công tác… Nhi Thư lắng nghe, vừa vui vừa buồn. Cô biết rằng, anh đang chia sẻ với cô như một người bạn thân, nhưng trong lòng cô, mỗi câu chuyện anh kể lại càng làm tình cảm cô thêm sâu sắc.
“Anh nghĩ, nếu cậu cần bất cứ điều gì, đừng ngần ngại nói với tôi. Tôi luôn sẵn sàng giúp,” anh nói.
Cô chỉ mỉm cười, cố giữ bình tĩnh: “Vâng… tôi biết rồi. Cảm ơn anh.” Nhưng trong tim, cô thầm nghĩ: “Tại sao những lời nói ấy vừa ấm áp vừa khiến lòng mình nhói đau đến thế?”
Những ngày sau, Nhi Thư nhận ra mình đã không còn chỉ đơn thuần là thích Phúc Long. Cô yêu anh – yêu cách anh cười, yêu ánh mắt dịu dàng ấy, yêu cả cách anh quan tâm đến mọi người xung quanh. Nhưng cô biết, tình yêu này sẽ mãi là bí mật. Anh chưa bao giờ nhìn cô bằng ánh mắt của một người yêu, và cô chưa đủ can đảm để thổ lộ.
Một buổi tối, khi trở về phòng sau một ngày dài, Nhi Thư ngồi bên cửa sổ, ánh đèn thành phố lấp lánh, và nhớ về những khoảnh khắc bên Phúc Long. Từ ánh mắt quan tâm, nụ cười nhẹ, đến những lời nói đầy động viên – tất cả đều trở thành ký ức quý giá trong lòng cô.
“Có lẽ… mình sẽ mãi yêu anh như thế này thôi,” cô thầm nghĩ, ánh mắt long lanh nước. “Âm thầm, lặng lẽ, nhưng trọn vẹn và chân thành.”
Trong trái tim cô, tình cảm ấy ngày một lớn dần, vừa ngọt ngào vừa đau đớn. Mỗi lần nhìn anh cười, cô đều muốn chạy đến gần, ôm anh, thổ lộ tất cả. Nhưng cô không thể. Bởi nếu thổ lộ, cô có thể mất tất cả: tình bạn, sự quan tâm, và cả những khoảnh khắc ngọt ngào hiện tại.
Và từ khoảnh khắc ấy, Nhi Thư nhận ra một điều: tình yêu thầm lặng không phải lúc nào cũng dễ chịu. Nó là sự kết hợp giữa hạnh phúc khi được gần người mình yêu và nỗi đau khi biết rằng người đó chưa bao giờ thuộc về mình. Nhưng cô vẫn chấp nhận. Bởi trong trái tim, cô đã tìm thấy một hạnh phúc riêng – hạnh phúc của một tình yêu âm thầm, ngọt ngào nhưng lặng lẽ.
Cô mỉm cười nhìn ra cửa sổ, ánh đèn thành phố phản chiếu trong mắt. Một nỗi buồn dịu dàng lẫn lộn với niềm hạnh phúc thầm kín. Và cô biết, tình cảm này sẽ còn lớn dần, âm thầm theo cô bước qua những ngày tháng tiếp theo, như một bí mật quý giá chỉ thuộc về riêng cô, bất chấp việc Phúc Long sẽ không bao giờ biết.