hạnh phúc của người khác

Chương 6: Bạn bè bàn tán


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Buổi trưa thứ ba, Nhi Thư ngồi ở quán cà phê gần công ty cùng nhóm bạn thân học đại học. Không khí ấm áp, tiếng cười rộn rã, nhưng trong lòng cô vẫn trĩu nặng những cảm xúc thầm lặng về Phúc Long.

“Thư ơi, hôm nay cậu trông có vẻ mệt mỏi nhỉ? Hay là… nhớ ai đó?” Một cô bạn tinh ý cười, liếc nhìn cô với ánh mắt dò hỏi.

Nhi Thư khẽ đỏ mặt, lúng túng: “Không… mình chỉ hơi mệt thôi.”

Nhưng bạn cô không bỏ qua: “Mệt thì cũng mệt… nhưng kiểu mệt vì nhớ người ta thì khác nhé. Cậu thích anh Phúc Long đúng không?”

Cô hốt hoảng, tay run lên, cố gắng che giấu sự bối rối: “Cái… cái gì cơ? Không có đâu!”

Nhưng ánh mắt cô không giấu được gì. Cô im lặng, trái tim đập nhanh, cảm giác vừa sợ hãi vừa xấu hổ len lỏi.

“Thì ra là như vậy,” một người khác trong nhóm nói, giọng pha chút tò mò. “Tớ đã đoán từ lâu rồi. Cậu cứ nhìn anh ấy chăm chú, còn đỏ mặt nữa chứ. Thật ra cũng dễ thương mà, Thư à.”

Nhi Thư cắn môi, cúi mặt. Cô biết rằng, bí mật mà cô đã cất giữ bao lâu nay giờ đã bị bạn bè nhận ra, dù chưa ai nói trực tiếp với Phúc Long. Một cảm giác vừa hạnh phúc vì được bạn bè hiểu, vừa lo lắng vì sợ lộ bí mật lan ra.

“Nhưng mà… cậu định làm gì đây? Nói ra hay tiếp tục giấu?” một cô bạn khác hỏi, ánh mắt đầy tò mò và hiếu kỳ.

Cô hít một hơi sâu, cố bình tĩnh: “Mình… mình vẫn sẽ âm thầm thôi. Không dám nói đâu. Anh ấy… anh ấy không nhìn mình như người yêu, mình không muốn phá hỏng tất cả.”

Bạn bè cô nhìn nhau, im lặng một chút rồi gật đầu. Họ hiểu, nhưng cũng lo lắng cho cô. Nhi Thư biết rằng, mọi người đang đứng về phía cô, nhưng trái tim cô vẫn cảm thấy nặng trĩu.

Ngày hôm sau, khi trở lại công ty, Nhi Thư cảm thấy ánh mắt mọi người đôi chút thay đổi. Một vài đồng nghiệp tinh ý cười khẽ khi cô đi qua, khiến cô vừa bối rối vừa ngượng ngùng. Nhưng Phúc Long, như mọi khi, vẫn tập trung vào công việc, ánh mắt chỉ dành cho những vấn đề trước mắt.

Một buổi chiều, khi cô đang chỉnh sửa báo cáo, Phúc Long đi ngang qua bàn cô, giọng nhẹ nhàng:

“Cậu chăm chỉ quá, đừng quên nghỉ ngơi nhé. Nếu cần, tôi luôn ở đây giúp.”

Cô mỉm cười, lòng dâng lên cảm giác ấm áp quen thuộc. Nhưng cũng chính lúc ấy, cô nhận ra một điều: càng yêu thầm, càng âm thầm quan tâm, cô càng thấy đau đớn khi biết anh không bao giờ nhìn mình như người yêu.

Bạn bè bàn tán, ánh mắt đồng nghiệp soi mói, tất cả đều nhắc nhở cô về tình cảm mà cô đang che giấu. Nó lớn dần lên từng ngày, âm thầm len lỏi, nhưng cũng khiến trái tim cô nhói đau không ngừng.

Buổi tối, Nhi Thư ngồi bên cửa sổ, nhìn ánh đèn thành phố phản chiếu trong mắt, suy nghĩ về những gì xảy ra. Cô nhận ra rằng, tình cảm này không còn là sự thích đơn thuần nữa. Nó đã trở thành một phần quan trọng trong cuộc sống, một bí mật quý giá, nhưng cũng là gánh nặng cô phải mang một mình.

“Có lẽ mình sẽ tiếp tục giữ im lặng… âm thầm yêu anh, và chỉ để bạn bè biết thôi,” cô thầm nghĩ, mắt lấp lánh nước. “Dù nặng nề, dù đau, nhưng đây là cách duy nhất để mình giữ được những khoảnh khắc ngọt ngào bên anh.”

Và từ khoảnh khắc ấy, Nhi Thư học được một bài học: đôi khi, tình yêu không cần phải được người khác biết, cũng không cần đáp lại. Chỉ cần âm thầm, thậm chí chịu đau, tình cảm ấy vẫn là của riêng mình – quý giá, thiêng liêng và bất diệt trong trái tim.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×