Một buổi sáng thứ sáu, ánh nắng nhẹ chiếu qua cửa kính văn phòng, phản chiếu lên bàn ghế và khuôn mặt chăm chú của mọi người. Nhi Thư ngồi lặng lẽ bên máy tính, nhưng ánh mắt cô thường xuyên lướt về phía Phúc Long – người đang miệt mài với dự án trên màn hình của mình.
Hôm nay, công ty có một buổi training nội bộ, và tất cả nhân viên đều phải tham gia vào các hoạt động nhóm. Nhi Thư và Phúc Long lại được xếp cùng một nhóm. Tim cô vừa háo hức vừa lo lắng. Cô biết rằng, những khoảnh khắc bên anh sẽ vừa ngọt ngào, vừa khiến cô nhói đau.
Trong lúc thảo luận, Phúc Long chủ động trao đổi với cô nhiều hơn, ánh mắt dịu dàng, giọng nói ấm áp. Anh khích lệ cô, cười khi cô đề xuất ý tưởng, và còn đặt tay nhẹ lên vai cô một cách tinh tế để chỉnh ghế cho cô ngồi đúng tư thế. Khoảnh khắc ấy, tim Nhi Thư như vỡ ra, vừa hạnh phúc vừa nhói đau.
“Kết hợp ý tưởng này sẽ tốt hơn,” anh nói, ánh mắt nhìn thẳng vào cô.
“Dạ… vâng…” Cô lúng túng, cố kiềm chế cảm xúc, nhưng bên trong, trái tim cô đang dậy sóng. Khoảnh khắc này quá ngọt ngào, quá gần gũi, nhưng cô biết nó chỉ là sự quan tâm của một người bạn – không phải người yêu.
Sau buổi training, nhóm đứng lên chụp ảnh kỷ niệm. Phúc Long đứng sát bên cô, tay đặt nhẹ lên vai cô. Cô cảm nhận được hơi ấm ấy, cảm giác gần gũi nhưng lại xa vời. Khi ánh mắt họ chạm nhau, cô chỉ kịp mỉm cười, tim đập nhanh, nhưng trong lòng biết rằng, đây sẽ là một kỷ niệm đẹp mà cô không bao giờ được chia sẻ trực tiếp với anh.
Trên đường về, Phúc Long đề nghị đi cùng cô một đoạn. Cả hai bước đi bên nhau, trò chuyện về những điều vụn vặt trong công việc và cuộc sống. Anh kể về những dự định cá nhân, những kế hoạch sắp tới, nhưng trong từng câu chuyện, anh vẫn để ý đến cô, hỏi han cô cẩn thận.
Cô lặng lẽ nghe, vừa vui vừa buồn. Vui vì được gần anh, nhưng đau vì biết rằng, mọi sự quan tâm này chỉ dừng lại ở mức bạn bè. Cô không dám nói ra, không dám phá vỡ sự cân bằng này.
Buổi tối về nhà, Nhi Thư ngồi bên cửa sổ, nhìn ánh đèn thành phố phản chiếu trong mắt mình. Cô nhớ về những khoảnh khắc sáng nay: ánh mắt, nụ cười, bàn tay nhẹ đặt lên vai… Tất cả đều ngọt ngào, nhưng xa vời, như một giấc mơ mà cô biết sẽ không bao giờ thành sự thật.
Cô tự nhủ: “Âm thầm yêu anh là cách duy nhất mình có thể giữ được những khoảnh khắc này. Dù đau, dù nhói, nhưng nó là hạnh phúc của riêng mình.”
Trái tim cô ngày một lớn dần tình cảm, nhưng nỗi đau cũng ngày một sâu sắc. Mỗi lần Phúc Long cười, mỗi lần anh quan tâm, tim cô vừa hạnh phúc vừa nhói, cảm giác ngọt ngào pha lẫn khắc khoải.
Và từ khoảnh khắc ấy, Nhi Thư hiểu rằng: tình yêu thầm lặng, ngọt nhưng xa vời, chính là thứ khiến trái tim cô sống động nhưng cũng tổn thương nhất. Cô sẽ tiếp tục yêu anh, âm thầm, lặng lẽ, và giữ tất cả khoảnh khắc ngọt ngào này cho riêng mình, dù biết rằng một ngày nào đó, có thể anh sẽ thuộc về một người khác.