Buổi chiều thứ bảy, công ty tổ chức một buổi tiệc nhỏ để chào mừng dự án hoàn thành. Không gian trang trí rực rỡ, ánh đèn vàng ấm áp phản chiếu lên từng khuôn mặt, tạo nên một bầu không khí vừa vui vẻ vừa thân mật. Nhi Thư bước vào phòng, tim đập nhanh, vừa háo hức vừa hồi hộp.
Cô biết rằng, hôm nay sẽ có nhiều cơ hội để gần gũi Phúc Long, nhưng trong lòng cũng dự cảm một nỗi lo không tên.
Phúc Long xuất hiện trong bộ vest sáng màu, gọn gàng, nụ cười tỏa sáng. Anh bước đến, giọng nói trầm ấm:
“Chào Nhi Thư! Cậu tới rồi à?”
“Dạ… vâng, mình tới rồi,” cô trả lời, cố giữ bình tĩnh, nhưng trái tim như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.
Buổi tiệc bắt đầu, mọi người trò chuyện, cười đùa, uống trà, thưởng thức bánh ngọt. Nhi Thư ngồi cạnh Phúc Long, lắng nghe anh chia sẻ về dự án và những câu chuyện vui trong công ty. Anh vẫn quan tâm cô, hỏi thăm cẩn thận, ánh mắt dịu dàng khiến cô vừa hạnh phúc vừa nhói lòng.
Nhưng nỗi đau bất ngờ ập đến khi Phúc Long quay sang chỗ khác, cười đùa với một cô đồng nghiệp mới chuyển đến. Anh cười, tay đặt nhẹ lên vai cô ấy trong một cử chỉ thân mật, ánh mắt tràn đầy sự quan tâm và ấm áp.
Nhi Thư lặng người, tim nhói lên. Cảnh tượng ấy khiến cô cảm thấy như bị rút cạn sức lực. Khoảnh khắc vừa gần gũi với anh, vừa chứng kiến anh dành sự dịu dàng cho người khác, khiến cô nhận ra rằng tình cảm thầm lặng của mình càng lúc càng đau đớn.
Cô cố gắng mỉm cười, nhưng ánh mắt lén lút nhìn Phúc Long đầy khổ sở. Mỗi nụ cười, mỗi ánh mắt anh dành cho người khác đều như một mũi dao nhọn đâm vào trái tim cô.
“Cậu ổn không, Nhi Thư?” Một đồng nghiệp hỏi, nhận ra sự thay đổi trên khuôn mặt cô.
“À… mình ổn… chỉ là hơi mệt thôi,” cô lí nhí trả lời, cố gắng che giấu cảm xúc. Nhưng trong lòng, cô biết mình không ổn. Tình cảm dành cho Phúc Long ngày một sâu, nhưng anh đang gần gũi với người khác, khiến cô cảm thấy vừa đau vừa bất lực.
Buổi tối kết thúc, khi mọi người ra về, Nhi Thư bước ra ngoài, trời đã tối. Cô đi lặng lẽ, ánh đèn đường phản chiếu trên mặt, làm nổi bật những giọt nước mắt âm thầm trượt xuống má.
“Anh… anh không thuộc về mình,” cô thầm nghĩ, lòng trĩu nặng. “Mình yêu anh, nhưng anh lại dành sự ấm áp ấy cho người khác. Mình chỉ có thể đứng nhìn, âm thầm yêu anh, nhưng không dám thổ lộ…”
Tối hôm ấy, cô ngồi bên cửa sổ, nhìn ánh đèn thành phố phản chiếu trong mắt. Trái tim cô vừa ngọt ngào vì được gần anh, vừa nhói đau vì chứng kiến anh bước gần người khác. Cảm giác bước gần rồi lại xa, ngọt ngào rồi lại đau đớn, trở thành nỗi đau âm thầm mà cô phải gánh chịu một mình.
Cô biết rằng, tình yêu này không dễ dàng. Nó là sự kết hợp giữa hạnh phúc khi được gần người mình yêu và nỗi đau khi thấy anh thuộc về người khác. Nhưng Nhi Thư vẫn chấp nhận. Cô học cách giữ im lặng, học cách chịu đựng nỗi đau, và học cách yêu anh – âm thầm, lặng lẽ, không ai biết.
Và từ khoảnh khắc ấy, cô hiểu rõ: tình yêu thầm lặng đôi khi ngọt nhưng lại đau đến mức không thể gọi tên. Nó khiến trái tim sống động, nhưng cũng đè nặng, nhói đau từng ngày, và Nhi Thư biết rằng, cô sẽ phải tiếp tục bước qua những tháng ngày này, âm thầm yêu một người mà không bao giờ thuộc về mình.