hạnh phúc nơi anh bên em

Chương 3: Người đến sau trong những ngày nắng


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Buổi sáng ở khoa Truyền thông rộn ràng hơn thường lệ. Căn phòng họp nhỏ tầng ba tràn ngập ánh nắng. Lâm Vy ngồi cạnh cửa sổ, chăm chú rà lại bản kế hoạch truyền thông cho dự án. Ánh sáng chiếu lên mái tóc nâu mềm, khiến cả gương mặt cô như sáng bừng trong nắng.

“Phần đề xuất ý tưởng rất chi tiết đấy, Vy,” – giọng một người đàn ông vang lên bên cạnh.

Cô ngẩng đầu. Là Trí Dũng – thành viên mới vừa được bổ sung vào nhóm. Anh cao, dáng thể thao, ánh mắt sáng và luôn mang nụ cười thân thiện.

“Cảm ơn anh,” cô mỉm cười, khẽ đẩy tập tài liệu qua cho anh xem.

“Thật ra anh có một vài góp ý nhỏ,” – anh ngồi xuống cạnh, chỉ tay vào vài dòng ghi chú. “Nếu ta thay đổi thông điệp truyền thông theo hướng gần gũi hơn, có thể người xem sẽ cảm thấy đồng cảm hơn.”

Lâm Vy nghiêng đầu, lắng nghe. “Ừm, hợp lý đó. Em sẽ chỉnh lại phần này.”

Minh Kha, ngồi ở đầu bàn, quan sát cả hai. Anh im lặng, nhưng đôi mắt khẽ tối lại. Từ lúc Trí Dũng vào nhóm, không khí dường như khác đi – tươi mới, năng động, nhưng cũng khiến anh thấy lạ lẫm.

Trí Dũng rất nhanh nhẹn, nói chuyện hài hước, lại hiểu ý Lâm Vy. Hai người phối hợp nhịp nhàng đến mức khiến anh cảm thấy như mình bị loại ra ngoài.

Buổi họp kết thúc, mọi người lần lượt rời khỏi phòng. Minh Kha vẫn ngồi lại, nhìn ra cửa sổ. Bóng hai người – Lâm Vy và Trí Dũng – vừa đi vừa nói chuyện, cười rất tự nhiên.

Trong lòng anh thoáng nhói.

Chiều hôm đó, trời đổ mưa nhẹ. Quán “Hoa Giấy” lại sáng đèn vàng. Lâm Vy và Trí Dũng cùng ngồi ở góc bàn quen thuộc, trước mặt là laptop và chồng tài liệu.

“Anh nghĩ nếu mình dùng hình ảnh cũ của trường làm điểm nhấn, sẽ có hiệu ứng hoài niệm rất mạnh,” – Trí Dũng nói, ánh mắt lấp lánh.

“Ý hay đó,” cô đáp. “Em cũng thích cảm giác gợi nhớ.”

“Vì em là người nhiều ký ức, đúng không?”

Lâm Vy hơi ngạc nhiên, khẽ cười: “Anh đoán vậy à?”

“Ừ. Nhìn cách em viết kịch bản, cách chọn nhạc nền – đều có gì đó vừa buồn, vừa dịu.”

Cô im lặng, tay khuấy nhẹ ly cà phê. Anh nói không sai. Có lẽ vì trong lòng cô, những điều cũ chưa bao giờ thật sự ngủ yên.

Trí Dũng nghiêng đầu, mỉm cười hiền: “Anh không biết ai khiến em viết được những điều ấy, nhưng... người đó hẳn từng rất quan trọng.”

Cô không đáp, chỉ khẽ nhìn ra ngoài trời mưa. Giọt nước nhỏ lăn trên khung kính, kéo dài thành vệt.

Khi ra về, cô đội áo mưa mỏng, nhưng gió lạnh thổi mạnh. Trí Dũng bước tới, che chiếc ô to lên đầu cả hai.

“Để anh tiễn em về,” – anh nói, giọng chân thành.

Cô ngập ngừng. “Không cần đâu, em—”

“Cứ coi như bạn đồng nghiệp thôi,” – anh cười. “Anh sợ em cảm lạnh.”

Lâm Vy không nói thêm, chỉ gật nhẹ. Cả hai bước đi dưới mưa, con đường ướt ánh đèn vàng phản chiếu. Giữa làn mưa rơi, chiếc ô che chung ấy trông bình yên đến lạ.

Và ở phía đối diện đường, dưới mái hiên của tòa nhà, Minh Kha đứng nhìn. Anh vừa ra khỏi phòng làm việc, thấy hai người đi cùng nhau. Một thoáng giật mình, tim anh siết lại.

Anh không bước đến, chỉ lặng nhìn bóng họ khuất dần trong màn mưa.

Đêm đó, Minh Kha trở về căn hộ nhỏ. Căn phòng tĩnh lặng, chỉ còn tiếng mưa ngoài cửa sổ. Anh mở laptop, nhìn bản kế hoạch Lâm Vy gửi. Mọi thứ chỉnh chu, chỉn chu, mang nét sáng tạo – và thoang thoảng mùi hương quen thuộc.

Anh nhớ lại buổi chiều họ cùng ngồi dưới mái hiên năm xưa, mưa rơi ướt áo, cô cười nói: “Nếu sau này ai đi chung ô với tớ, chắc chắn tớ sẽ không quên người đầu tiên từng che ô cho mình.”

Người ấy chính là anh.

Mười năm rồi, câu nói ấy vẫn khắc trong tim anh.

Minh Kha tựa đầu vào ghế, cười khẽ. “Người đầu tiên... nhưng có lẽ không phải người cuối cùng.”

Sáng hôm sau, nhóm họp bàn tại phòng media. Trí Dũng mang bánh và cà phê đến cho cả nhóm.

“Cà phê đen cho Minh Kha, latte cho Lâm Vy, còn lại mọi người tự chọn nhé.”

“Anh nhớ cả khẩu vị của từng người cơ à?” – cô bạn trong nhóm cười.

Trí Dũng nháy mắt: “Phải hiểu đồng nghiệp thì làm việc mới hiệu quả chứ.”

Cả nhóm cười vang. Chỉ riêng Minh Kha khẽ nhướng mày, tay cầm ly cà phê không chạm môi.

Khi buổi họp kết thúc, anh gọi Lâm Vy ở lại.

“Vy, em rảnh không? Anh muốn bàn thêm vài chi tiết trong kịch bản.”

Cô gật nhẹ, theo anh ra hành lang.

“Anh thấy Trí Dũng... thân với em quá nhỉ?” – anh nói, giọng nửa đùa nửa thật.

Cô ngước lên, khẽ nhíu mày: “Chỉ là đồng nghiệp thôi, anh đừng hiểu nhầm.”

“Anh không nhầm. Anh chỉ thấy hơi... lạ.”

“Lạ gì?”

“Lạ là... anh ghen.”

Lâm Vy ngẩn người. Câu nói bất ngờ khiến cô không biết nên phản ứng ra sao. Anh nhìn cô, ánh mắt sâu thẳm, pha chút bất lực.

“Vy, anh biết mình không có quyền. Nhưng nhìn em cười với người khác, anh thấy đau thật sự.”

Cô cười nhẹ, giọng điềm tĩnh:

“Minh Kha, anh đâu còn là người trong cuộc đời em nữa. Anh không thể ghen vì một vị trí anh đã tự buông.”

“Anh buông, nhưng chưa bao giờ quên.”

“Có khi, nhớ lại không phải vì còn yêu, mà vì chưa tha thứ cho bản thân thôi.”

Lời cô nói như lưỡi dao, nhẹ mà sắc. Minh Kha lặng im. Cô quay đi, bước xuống cầu thang, để lại anh đứng một mình giữa hành lang dài.

Chiều, Lâm Vy cùng Trí Dũng đến khu vực quay thử cảnh cho video. Đó là khuôn viên cũ phía sau trường – nơi hàng phượng nở rực đỏ.

“Chỗ này đẹp thật,” – Trí Dũng ngước nhìn. “Em từng đến đây chưa?”

“Có,” cô khẽ nói. “Lần cuối là... rất lâu rồi.”

Anh mỉm cười, không hỏi thêm. Anh chỉ lấy máy ảnh, chụp vài tấm cô đứng giữa khung cảnh hoa phượng.

“Đẹp lắm,” anh nói nhỏ. “Em cười lên đi.”

Cô hơi ngượng, cười nhẹ. Gió thổi, vài cánh hoa rơi quanh vai áo cô. Trí Dũng nhìn khung hình, ánh mắt dịu dàng như muốn giữ lại khoảnh khắc ấy mãi.

Minh Kha xuất hiện đúng lúc đó. Anh mang tài liệu đến, định bàn công việc, nhưng dừng lại khi thấy cảnh ấy: Lâm Vy đứng giữa hoa phượng, Trí Dũng chụp hình, cả hai cười vui vẻ.

Anh siết chặt tập hồ sơ trong tay. Lần đầu tiên, anh nhận ra cảm giác bất lực đến thế nào khi người mình yêu không còn thuộc về mình.

Buổi tối, Trí Dũng gửi cho cô tấm ảnh vừa chụp.

Tin nhắn đi kèm:

“Cảm ơn vì hôm nay. Anh không biết người trong ảnh có thấy mình đẹp như vậy không.”

Lâm Vy nhìn dòng chữ, tim khẽ run. Cô không trả lời ngay, chỉ nhìn lâu tấm hình. Trong ảnh, cô đang cười – nụ cười ấy không buồn, không cố gượng, mà thật sự tự nhiên.

Lâu rồi cô mới có thể cười như thế.

Bên ngoài cửa sổ, thành phố sáng đèn. Lâm Vy đặt điện thoại xuống, nhắm mắt. Trong tâm trí, gương mặt Minh Kha thoáng hiện, rồi dần mờ.

Cùng lúc đó, Minh Kha ngồi một mình trong quán “Hoa Giấy”. Anh nhìn ly cà phê nguội lạnh, rồi nhìn sang chiếc bàn bên cạnh – nơi năm xưa anh và cô từng ngồi.

Trong đầu anh vang lên câu nói của cô: “Anh đâu còn là người trong cuộc đời em nữa.”

Anh tự hỏi, có lẽ người đến sau chưa chắc đã kém mình, chỉ là... họ đến đúng lúc.

Hôm sau, khi cả nhóm chuẩn bị trình bày ý tưởng với hội đồng, Trí Dũng đến sớm, giúp Lâm Vy kiểm tra lại các slide. Minh Kha bước vào, thấy cảnh đó, nhưng lần này anh không nói gì. Anh chỉ đứng lặng một lúc, rồi quay đi.

Khi buổi thuyết trình kết thúc, dự án được đánh giá cao. Mọi người reo lên vui mừng. Lâm Vy mỉm cười rạng rỡ, còn Trí Dũng quay sang, chìa tay ra:

“Chúng ta làm được rồi.”

Cô cười, nắm lấy tay anh. Cái nắm tay thoáng chốc, nhưng lọt vào tầm mắt của Minh Kha.

Khoảnh khắc ấy, anh chỉ khẽ mỉm cười – nụ cười đầy xót xa.

Tối muộn, khi cô rời khỏi tòa nhà, anh gọi với theo:

“Vy.”

Cô dừng lại.

“Anh chúc mừng em. Em xứng đáng với thành công này.”

“Cảm ơn anh.”

Anh ngập ngừng, rồi hỏi khẽ:

“Còn... người bên cạnh em. Em thấy anh ấy thế nào?”

Cô nhìn anh thật lâu.

“Anh ấy tốt, nhẹ nhàng, và không khiến em phải chờ.”

Minh Kha khẽ cười. “Anh hiểu rồi.”

Cô gật đầu, quay đi. Khi bóng dáng cô khuất sau hàng cây, anh mới nói nhỏ – như nói với chính mình:

“Người đến sau... có lẽ mới là người giữ được trái tim em.”


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×