Công ty bước vào giai đoạn cao điểm, dự án “Everlight” mà phòng thiết kế của Lâm Vy phụ trách đang tiến tới vòng thuyết trình ý tưởng cuối cùng. Sáng nào cũng vậy, cô đến sớm hơn mọi người, pha cho mình tách cà phê đen không đường rồi bật máy tính, mở file thiết kế còn dang dở.
Từ góc phòng, tiếng bước chân quen thuộc vang lên. Lâm Vy không cần quay lại cũng biết là ai. Cô cố gắng tập trung vào màn hình, nhưng hơi thở anh ta, mùi nước hoa dịu nhẹ hòa vào hương cà phê khiến tim cô vô thức loạn nhịp.
“Em vẫn thích cà phê đen nhỉ?” – Giọng Minh Kha vang lên, trầm ấm, vừa đủ khiến cô rùng mình.
“Công việc cần tỉnh táo.” – Lâm Vy đáp gọn, mắt vẫn dán vào màn hình.
Minh Kha khẽ cười. Anh đứng bên cạnh cô, ánh mắt dừng lại ở những bản vẽ gọn gàng, chỉnh chu. Cô vẫn tỉ mỉ như xưa – từng đường nét, từng phối màu đều mang dấu ấn của người phụ nữ mà anh chưa từng quên.
“Dự án này nếu thành công, chắc em được lên trưởng nhóm mất.”
“Không cần anh lo. Tôi làm việc vì tập thể.”
“Còn tôi… làm việc vì một người.” – Anh nói nhỏ, vừa đủ để cô nghe, rồi lặng lẽ bước đi.
Câu nói ấy rơi vào lòng cô như một giọt nước vào hồ yên tĩnh. Những kỷ niệm cũ lại ùa về — buổi chiều mưa năm ấy, anh từng cầm ô chờ cô dưới hiên văn phòng, ướt sũng nhưng vẫn cười: “Chỉ cần em không ướt, anh chịu ướt cũng được.”
Lâm Vy khẽ siết chặt con chuột, cố nuốt cảm xúc xuống đáy tim.
Năm ấy, chính cô là người buông tay.
Trưa hôm đó, phòng họp đông nghẹt người. Trí Dũng đứng cạnh cô, chuẩn bị trình bày trước ban giám đốc. Anh tự tin, giọng nói rõ ràng, phong thái vững vàng. Thỉnh thoảng, ánh mắt anh khẽ liếc sang cô — ánh nhìn ấm áp, kiên định, như muốn nói rằng “Đừng lo, anh ở đây.”
Minh Kha ngồi cuối phòng, lặng lẽ quan sát. Anh không thể không nhận ra cách Dũng nhìn cô, cách cô vô thức mỉm cười đáp lại. Một nụ cười rất nhỏ, nhưng đủ để tim anh thắt lại.
Khi cuộc họp kết thúc, mọi người ra về dần. Trí Dũng dừng lại hỏi nhỏ:
“Chiều nay em rảnh không? Anh muốn mời em cà phê, coi như cảm ơn đã giúp anh chỉnh lại phần thiết kế.”
Lâm Vy do dự.
Ngay lúc ấy, Minh Kha từ đâu xuất hiện, giọng điềm nhiên:
“Cà phê công ty pha ngon hơn, ở phòng tôi vẫn còn một ít loại em thích.”
Không khí bỗng căng như dây đàn. Trí Dũng quay sang nhìn anh, khóe môi nhếch nhẹ:
“Em ấy có quyền chọn, đúng không?”
Lâm Vy thoáng ngập ngừng, rồi nói:
“Hôm nay tôi bận, để hôm khác nhé.”
Cô quay đi, để lại hai người đàn ông đứng nhìn theo.
Buổi chiều, trời đổ mưa bất chợt. Cô đứng bên khung cửa kính, nhìn từng giọt nước lăn dài. Tiếng mưa khiến không gian trở nên trầm mặc. Minh Kha bước vào, cầm chiếc áo khoác trên tay.
“Lại quên mang áo mưa à?”
Cô giật mình, quay lại: “Anh theo dõi tôi đấy à?”
“Không. Chỉ là… tôi vẫn nhớ em hay quên.”
Anh khoác áo lên vai cô, động tác quen thuộc đến mức khiến tim cô run lên. “Đừng nhìn tôi như vậy, Minh Kha. Chúng ta đã kết thúc rồi.”
“Em nói kết thúc, nhưng tim em vẫn run khi tôi chạm vào.” – Anh nhìn sâu vào mắt cô, giọng thấp hẳn xuống. – “Nếu mọi thứ thực sự đã hết, tại sao em vẫn tránh ánh mắt tôi?”
Cô lùi lại, giọng run run:
“Anh đừng như vậy nữa. Giữa chúng ta… không thể.”
Minh Kha cười buồn, lùi một bước, nhưng ánh mắt không rời cô.
“Tôi không đến để níu kéo, chỉ muốn em biết… người đến sau chưa chắc đã là người tốt hơn. Có thể anh ta mang cho em bình yên, nhưng anh mới là người từng hiểu em đau đến thế nào.”
Anh rời đi, để lại cô đứng giữa căn phòng lạnh ngắt.
Đêm đó, Lâm Vy không thể ngủ. Tin nhắn từ Trí Dũng đến:
“Ngày mai có hội chợ thiết kế ở Trung tâm Văn hóa, em đi cùng anh nhé?”
Cô định từ chối, nhưng rồi lại dừng. Có lẽ, ra ngoài một chút sẽ tốt hơn.
Sáng hôm sau, cô đến điểm hẹn. Trí Dũng đã đứng chờ, tay cầm hoa hướng dương.
“Anh nghĩ em hợp với màu này.”
Cô nhận lấy, nhẹ nhàng mỉm cười. “Cảm ơn anh.”
Họ cùng dạo quanh gian trưng bày, trao đổi về ý tưởng thiết kế. Dũng luôn nói chuyện bằng ánh mắt – bình tĩnh, dịu dàng, không vội vàng ép buộc. Sự quan tâm ấy khác hẳn với cách Minh Kha từng yêu: mãnh liệt, chiếm hữu, và luôn khiến cô vừa ấm áp vừa mệt mỏi.
Nhưng… trái tim cô, vẫn chưa thể quên được người cũ.
Buổi chiều, khi hai người ra về, Lâm Vy bất ngờ thấy Minh Kha đứng ở phía đối diện đường, tay cắm trong túi áo, ánh mắt tối lại khi nhìn họ. Mưa phùn rơi nhẹ, những giọt nước lăn dài trên mái tóc anh.
Ánh mắt họ chạm nhau – trong thoáng chốc, thời gian như ngừng lại.
Trí Dũng khẽ hỏi: “Em sao vậy?”
“Không có gì.” – Cô đáp nhỏ, quay đi. Nhưng trái tim lại run rẩy, vì cô biết ánh nhìn ấy… vẫn chưa bao giờ phai nhạt.
Tối đến, khi cô vừa về nhà, điện thoại rung lên.
Tin nhắn từ số cũ — Minh Kha.
“Lâm Vy, em từng nói, nếu có thể quay lại, anh phải bắt đầu từ đầu.
Vậy thì cho anh cơ hội được làm người đến sau… để yêu em lại, được không?”
Cô lặng người, bàn tay siết chặt điện thoại. Ngoài kia, tiếng mưa vẫn rơi, từng giọt hòa vào nhịp tim hỗn loạn.